Trong thế giới của cảm xúc, cô không phải là một người sống khoáng.
Ngược lại, cô rất keo kiệt!
Cô tuyệt đối không cho phép người mình yêu phản bội mình.
“Anh, chắc là anh ấy thật sự mất trí nhớ rồi, nếu không chắc chắn sẽ không cho phép người phụ nữ này đến gần.
Anh không thấy sao, là anh ấy chủ động lôi người phụ nữ kia lên giường, nói cách khác… Là anh ấy tự nguyện.”
Nói xong những lời này, nét mặt tươi cười của cô bỗng trở nên trắng bệch, cả người run rẩy.
Mặc kệ Lục Gia Bách có mất trí nhớ hay giả vờ thì cảnh tượng đó cũng khiến tim cô đau nhói.
Phó Đức Chính đưa tay vỗ vỗ vai cô, nếu như đổi thành người khác, anh ta chắc chắn sẽ thừa cơ hội cười nhạo Lục Gia Bách một trận.
Nhưng lúc này, anh ta biết rõ người con gái trước mặt mình đang bị tổn thương. .
truyện kiếm hiệp hayAnh ta yêu cô, không muốn nhìn thấy cô đau khổ, nên chỉ có thể tạm gác thành kiến của mình với Lục Gia Bách qua một bên.
“Lục Gia Bách mà tôi biết không phải là người dễ dàng bị phụ nữ mê hoặc như vậy, cô phải tin tưởng anh ấy, không phải cô tự nhận là mình yêu anh ấy như tính mạng của mình sao, nếu vậy thì cô phải hoàn toàn tin tưởng anh ấy chứ.”
Dương Tâm sửng sốt, từ từ di chuyển cái cổ cứng ngắc, nghiêng đầu nhìn anh ta.
Cô không khóc.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô cũng học được tính kiên cường.
Im lặng một lúc, cô cười khổ nói: “Việc đã đến nước này rồi, nghĩ nhiều cũng vô dụng, hai người không cần lo lắng cho tôi, cũng không cần khuyên tôi làm gì, tôi không còn là một người yếu đuối như xưa, tôi sẽ không tìm đến cái chết chỉ vì một chút chuyện này đâu.”
Nói xong, cô nhặt điện thoại di động từ dưới đất lên, sau đó đứng dậy đi ra cửa.
Thẩm Thành và Phó Đức Chính vẫn không yên tâm, vô thức đi theo cô.
Dương Tâm không quay đầu lại, bước đi liên tục, nhỏ giọng nói: “Hai người đừng đi theo tôi, tôi muốn yên tĩnh một mình, tôi đến bờ hồ hóng gió một chút, hai người không cần lo lắng, tôi không tự tử đâu.”
Giọng nói nhỏ dân, bóng lưng của cô cũng dần biến mất.
Phó Đức Chính nghiêng đầu nhìn Thẩm Thành: “Không đi theo thật sao? Tâm trạng cô ấy đang không tốt.”
Thẩm Thành lắc đầu, thở dài nói: “Cô ấy có chính kiến riêng, người khác không thể can thiệp được, để tùy thôi.”
“…”
Phân bộ của Ám Long.
Trong phòng khách.
Tô Yến ngồi trên ghế sô pha gọi điện thoại.
Cô ta sử dụng phương thức đặc biệt để liên lạc.
Sau khi kết nối thành công, cô mở miệng nói: “Anh cứ yên tâm, tôi đảm bảo Lục Gia Bách đã mất trí nhớ, kế hoạch tiếp theo là gì, làm sao để tiếp cận Dương Tâm?”
Trong loa truyền tới một giọng nói đã qua xử lý, hơn nữa còn là giọng nam, nhưng người nói chuyện là nam hay nữ thì không thể biết được.
“Nếu cô đã khẳng định Lục Gia Bách mất trí nhớ thì tôi sẽ ra tay, tôi không tin lúc nào Dương Tâm cũng may mắn như vậy, vẫn sẽ có cơ hội cho chúng ta.
Bố cô đã để lại khá nhiều thế lực, nếu cô thật sự muốn giết Dương Tâm thì có thể sử dụng chúng, chúng ta hợp tác giết chết cô ta, dù sao thì cô ta chết đi thì cô mới có thể yên tâm.”
Tô Yến hơi cau mày.
Sử dụng cổ thế lực mà bố cô ta để lại sao?
Đây là bùa hộ mệnh của cô ta, nếu mất đi, cô ta sẽ không còn chỗ dựa vững chắc nữa.
Dường như nhận ra được sự do dự của cô ta, giọng nam bên kia nói tiếp.
“Công chúa điện hạ, cô đừng có hiểu lầm, tôi đang giúp cô làm chủ thiên hạ, cô không bỏ công sức ra làm sao được?