Dương Tâm nhướng mày, dường như cũng hiểu được ý của cô ấy.
“Uyên Uyên à, không phải cậu đang hận anh ấy mà là cậu đang lo lắng rằng anh ấy cảm thấy quá tự trách và áy náy, cho dù có ở bên cạnh cậu thì cũng không phải là vì yêu mà là vì chuộc tội.”
Trần Uyên mỉm cười và lắc đầu: “Người hiểu tớ nhất trên đời này vẫn là cậu, vậy nên hãy cho nhau một chút không gian, để chúng tớ đều bình tĩnh lại một chút. Tớ không muốn anh ấy mang theo sự áy náy hay vì chuộc tội mà ở bên tớ, điều tớ muốn là một gia đình trọn vẹn, là một cuộc hôn nhân hoàn hảo.”
Dương Tâm vươn tay búng trán cô ấy hai cái, cười nói: “Cậu có thể phấn chấn đã là chuyện tốt rồi, về phần đứa trẻ thì cứ yên tâm đi, cậu vẫn còn trẻ, có tớ ở đây rồi, cậu còn sợ không được làm mẹ sao?”
Trần Uyên mỉm cười nhưng không nói lời nào.
Một lúc sau thì Lâm Thanh mở cửa và đi vào.
Nhìn thấy Dương Tâm đang thu dọn hành lý cho Trần Uyên, hàng lông mày như lưỡi kiếm của anh ta vô thức nhíu lại.
“Hai người đang làm gì vậy?”
Dương Tâm suy nghĩ một chút, sau đó để đồ trong tay xuống rồi xoay người rời khỏi phòng.
Lâm Thanh híp mắt nhìn Trần Uyên đang ở trên giường, anh ta trầm giọng hỏi: “Em thật sự muốn rời đi sao? Nhà họ Trần đã không còn… một mình em lang thang ở bên ngoài, anh không yên tâm. Nếu em không muốn nhìn thấy anh thì anh có thể dọn ra ngoài ở, quản gia và người giúp việc ở đây đều rất chu đáo, có họ chăm sóc cho em thì anh mới bớt lo lắng hơn.”
Trần Uyên chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt rơi trên gương mặt anh ta, cô ấy nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của anh ta và nghẹn ngào nói: “Tôi cảm thấy đi đâu cũng tốt hơn là ở lại đây, nơi này có một người từng giây từng phút đều muốn lấy mạng tôi, bà ta là mẹ kế của anh, anh không làm gì được bà ta nên con tôi mới mất như vậy, giữa chúng ta đã bị rạch một đường vừa sâu vừa đau.”
Lâm Thanh lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, sau lưng dựa vào cánh cửa, trên gương mặt tràn đầy sự đau đớn mà nhìn cô ấy, bờ môi mỏng khẽ mấp máy muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Trần Uyên lại nói: “Đừng ràng buộc ở chung để rồi tra tấn lẫn nhau nữa, nếu anh không muốn nhìn thấy tôi dần trở nên suy sụp thì hãy để tôi đi, tôi cũng muốn nhìn thử xem liệu tôi có thể tái sinh một lần nữa và tìm được giá trị riêng của mình hay không.”
Ánh mắt Lâm Thanh dần trở nên mê mang, anh ta cười gượng gạo: “Em đã nói như vậy rồi thì anh còn có thể nói gì nữa? Được rồi, anh sẽ để em ra đi, không can thiệp vào cuộc sống của em nữa, mong rằng sau khi thoát khỏi sự trói buộc của anh, em thể bay cao hơn.”
“Tôi sẽ như vậy, nếu không có vật cản là tình cảm thì nhất định tôi sẽ có thể phát huy hết hào quang của mình, những năm qua tôi đã đần độn u mê anh mà lãng phí quá nhiều tuổi thanh xuân, Lâm Thanh, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ không còn sống vì anh nữa, chúng ta… đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay.”
Cơ thể Lâm Thanh khẽ run lên.
Cuối cùng anh ta vẫn im lặng tiễn cô ấy đi.
Khi hai người sắp chia xa, anh ta ôm Trần Uyên vào lòng và cứ lặng lẽ nhìn cô ấy như vậy, như thể cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại Trần Uyên nữa nên muốn nhìn cô ấy nốt lần này thôi.
“Mong cô hãy chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”
Anh ta chưa nói lời từ biệt với Trần Uyên, nhưng trước khi Dương Tâm lên toa xe lửa, anh ta đã trịnh trọng nhờ cô một câu như vậy.
Phút cuối cùng, anh ta còn cúi đầu thật sâu trước cô.
Người đàn ông này đã độc chiếm hai phần ba thị trường giải trí toàn cầu.
Trên trường quốc tế, anh ta chỉ cần giậm chân một cái đã có thể làm rung chuyển cả giới kinh doanh.
Nhưng cuối cùng lại vì một người phụ nữ mà chịu cúi đầu.
Dương Tâm cảm thấy Trần Uyên thật may mắn, nhưng cũng thật bất hạnh.
May mắn chính là cô ấy có được tình yêu trọn vẹn của Lâm Thanh, người đàn ông này có thể chết vì cô ấy.
Nhưng bất hạnh chính là giữa họ có mối thù sâu nặng, e rằng đến cuối đời cũng chẳng thể vượt qua được khoảng cách này.
Hai người họ… chung quy lại đều là những người đáng thương bị số phận trêu đùa mà thôi.
Dương Tâm đưa Trần Uyên trở lại trung tâm y tế của Triệu An.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT