Hai chân Dương Tâm mềm nhũn, lại ngã vào ghế sô pha.

Thẩm Thành có chút bất đắc dĩ nhìn cháu trai một chút: “Bảo cháu đừng nói nữa mà, sao cháu lại không có năng lực quan sát đoán ý như thế chứ?”

Cậu nhóc lên giọng: “Cháu tưởng như vậy là an ủi mẹ chứ, dù sao bố cháu đâu phải cố ý, ông ấy là bởi vì mất trí nhớ mới hạ lệnh truy sát thôi.”

Thẩm Thành có chút đau đầu dỡ trán, nghiêng đầu nhìn về phía Dương Tâm, thử nói: “Em gái, anh không tin Lục Gia Bách sẽ mất trí nhớ, anh ấy cẩn thận như vậy, sao có thể để cho người ta lợi dụng sơ hở, gài cho cái bẫy to như thế được chứ?”

Dương Tâm khẽ ngẩng đầu, rưng rưng nhìn anh ta, nức nở nói: “Nhưng những tai mắt ngầm ở trụ sở chính của Ám Long là em đích thân phân công đi vào, bọn họ chỉ nghe theo mệnh lệnh của em, sẽ không phản bội em mà truyền đạt tin tức giả, bọn họ nói anh ấy mất trí nhớ, vậy anh ấy nhất định là mất trí nhớ rồi.”

Thẩm Thành không nói gì, anh ta cũng không biết phải khuyên bảo như thế nào.

Trần Tuấn ở bên cạnh mở miệng nói: “Còn có một khả năng khác, anh ấy cố tình giả vờ mất trí nhớ, sau đó hạ lệnh truy sát em, mục đích là để lôi mấy kẻ gây tội ác đứng đằng sau Hải Thành ra.

Là như vậy sao?

Trong mắt Dương Tâm lóe lên một tia hy vọng.

Trần Tuấn thấy cô dần dần bình ổn tâm trạng, nhẹ nhàng thở phào một hơi, lại bổ sung: “Cho nên bây giờ việc em cần phải làm là phối hợp với anh ấy, xem có thể lôi kẻ vẫn luôn âm thầm trêu đùa em suốt khoảng thời gian này ra hay không.”

Thẩm Thành cũng phụ họa nói: “Anh cũng cảm thấy Trần Tuấn phân tích rất có lý, Dương Tâm, em cũng không thể bởi vì chuyện này mà rối tung lên được.”

Dương Tâm mấp máy môi, gật đầu nói: “Vâng, vậy em sẽ chờ một chút, xem kẻ giở trò phía sau kia có thể ra tay hay không, cảm ơn mọi người, nếu như không phải có mọi người khuyên bảo, có lẽ em sẽ làm ra loại chuyện mất lý trí kia.”

Có những tin mật được các tai mắt ngầm truyền về từ trụ sở chính của Ám Long, ít nhất cô cũng biết được Lục Gia Bách không có gì nguy hiểm đến tính mạng.

Chỉ dựa vào điều này, cô đã có thể yên tâm rồi.

Chỉ cần Lục Gia Bách không sao, dù thật sự mất trí nhớ, cô cũng có thể giúp anh khôi phục ký ức.

Mà trước mắt quan trọng nhất, chính là bắt được kẻ đứng trong bóng tối giở âm mưu quỷ kế gần đây, chỉ có bắt được người này, bọn họ mới có thể khôi phục cuộc sống yên bình.

Lục Gia Bách mất trí nhớ thật ra cũng chưa hẳn không phải một chuyện tốt, ít nhất ở trong mắt đám người Đại trưởng lão, anh đã bị bọn họ khống chế, cho nên tạm thời sẽ không hạ độc thủ đối với anh.

Nếu như không mất đi ký ức, có lẽ anh sẽ phải đối mặt với nguy hiểm đến từ bốn phương tám hướng từng giây từng phút.

Có câu nói rất hay, ‘gươm giáo tấn công công khai thì dễ tránh, còn mũi tên bắn đột kích âm thầm thì khó phòng’, không có ký ức, cũng sẽ chẳng ai lại kiêng kị anh đề phòng anh, anh đương nhiên cũng sẽ an toàn.

Biệt thự nhà họ Thẩm.

Hai người giúp việc đang ở trong vườn hoa xì xào bàn tán: “Có tin đồn này, nghe nói lý do quản gia muốn hại cô Cố, tất cả đều là bởi vì bị cậu chủ sai khiến đó.”

“Trời ơi, là thật đấy à? Trong bụng cô Cố đang mang là cốt nhục của cậu chủ cơ mà, sao cậu chủ có thể để quản gia gây ra tai nạn ngoài ý muốn, khiến cô ấy sinh non chứ?”

“Có lẽ là bởi vì vị cô Cố này của chúng ta không lọt được vào mắt cậu chủ nhỉ, ngay cả đứa con cô ấy mang trong bụng cũng không được cậu chủ chào đón, cho nên cậu chủ mới muốn làm sảy thai.”

“Vậy cô ấy thật sự là quá đáng thương, lại thật đáng buồn. Những ngày mang thai này, cậu chủ chưa hề trở về gặp cô ấy một lần, dù trước đó bị động thai suýt chút nữa sinh non mà cậu chủ cũng không lộ diện, xem ra thật sự là giống như cô nói rồi, cậu chủ không thích cô ấy, càng không muốn để cô ấy mang thai.”

“Lại chẳng vậy à, nhưng hễ là người có lòng, thái độ lúc bản thân lần đầu làm bố đều là vui vẻ kích động, hận không thể từng giờ từng phút canh giữ ở trước mặt vợ mình, nhưng hiện tại cậu chủ cũng không có nhà, tôi còn nghe nói cậu chủ muốn chuyển ra ngoài ở.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play