Hiện giờ phân nửa sự quan tâm của cô đều đặt ở cánh tay phải của Lục Thanh Thanh, mà nửa kia thì lại đặt ở việc nghiên cứu thuốc kháng ung thư.
Trong tay cô đang nắm giữ hai mạng người.
Dựa vào tâm tư và tình cảm mà Triệu An dành cho Lễ Vãn Trinh thì cô có thể chắc khoảng tám mươi phần trăm rằng một khi cô ấy qua đời thì anh ta chắc chắn sẽ đi theo.
Vậy nên hai mạng sống của vợ chồng họ đều đang nằm trong tay cô.
Trong phòng làm việc.
Dương Tâm đang lập ra phương án trị liệu cho cánh tay phải của Lục Thanh Thanh.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Thẩm Thành và Dương Tùy Ý từ bên ngoài xông vào.
Trên mặt hai người đều tràn đầy vẻ lo lắng, dường như đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.
“Hai cậu cháu hai người sao vậy? Có chó điên đuổi sau mông hai người hả?”
Dương Tùy Ý một mạch chạy thẳng đến trước bàn làm việc, nằm trên mặt bàn thở hổn hển.
Dương Tâm theo bản năng mà vươn tay vỗ vỗ lưng cậu nhóc, giúp cậu thông khí.
Ngẩng đầu lên lại thấy vẻ mặt vô cùng lo lắng của Thẩm Thành, trong lòng càng cảm thấy tò mò.
“Đây là sao vậy? Cũng không thể thừa nước đục thả câu được, nói một câu xem nào?”
“Người đứng đầu tổ chức Ám Long đã hạ lệnh truy sát, muốn lấy đầu của em, anh nhận được tin tức có rất nhiều sát thủ hàng đầu Hải Thành đã đến đây rồi, Lục Gia Bách đang làm cái quái gì vậy? Sao cậu ta lại có thể sai nhiều sát thủ như vậy đến giết em kia chứ?”
Dương Tâm chậm rãi dừng động tác trong tay lại, ngơ ngẩn nhìn về phía Thẩm Thành, run rẩy hỏi: “Anh, anh nói cái gì? Lục, Lục Gia Bách, anh ấy, anh ấy ra lệnh cho sát thủ toàn cầu đến đây lấy mạng em hay sao?”
Thẩm Thành hơi quay mặt đi, lo lắng nói: “Anh không quan tâm cậu ta có nỗi khổ riêng gì, đặt em vào tình huống nguy hiểm như thế này thì chính là lỗi của cậu ta, nhiều sát thủ như vậy, nếu như bị người có lòng muốn hại em lợi dụng cơ hội này thì… Một khi em xảy ra chuyện gì, mấy người chúng ta đều không cần sống nữa.”
Dương Tâm phút chốc từ trên ghế đứng lên, một người từ trước đến nay lúc nào cũng lạnh nhạt, hờ hững, bất động như núi, nay trên mặt lại hiện lên vẻ lo lắng.
“Chắc chắn là anh ấy đã xảy ra chuyện gì rồi, hoặc là đã bị người khác hạn chế sự tự do, hoặc là bị người khác khống chế rồi, không được, em phải đi đến trụ sở chính của Ám Long xem một chuyến đây, em không thể ngồi yên chỗ này chờ được.”
Nói rồi, cô bước nhanh qua bàn làm việc, đi về phía cửa.
Có lẽ là do cơ thể đang không ngừng run rẩy, vậy nên cô loạng choạng bước đi, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống vậy.
Cô mới đi tới chỗ cửa thì bị Trần Tuấn từ bên ngoài đi vào chặn lại.
“Trần Tuấn, anh tránh ra, em muốn đi tìm Lục Gia Bách, chắc chắn hiện giờ anh ấy đang gặp nguy hiểm.”
Trần Tuấn khẽ thở dài một hơi, vươn tay bắt lấy hai bả vai cô, thấp giọng nói: “Dương Tâm, em bình tĩnh một chút, nếu như thật giống như em vừa mới đoán, cậu ta bị người khác khống chế rồi, hoặc bị người khác hạn chế tự do, vậy thì em lại càng không thể đến Ám Long, không có anh ấy bảo vệ em, em mà đi thì chỉ có con đường chết thôi.”
Nói rồi, anh ta nghiêng đầu nhìn về phía Dương Tùy Ý, hỏi: “Tùy Ý, cháu có chắc là do người đứng đầu Ám Long đã ra lệnh truy sát không? Bên đó có đưa ra lý do truy sát là gì không?”
Sắc mặt Dương Tùy Ý tái nhợt.
Cậu nhóc không ngốc, ngược lại, cậu lại cực kỳ sắc bén.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT