Triệu An sững sờ.

Chờ qua phản ứng đó, sắc mặt anh ta đột nhiên chìm xuống.

“Thật ư? Bọn họ thật sự dự định làm loại chuyện buồn nôn này à?”

“Ừ, tám chín phần mười, vì lẽ đó anh phải cẩn thận một chút.”

Dứt lời, cô lại nói một hồi kế hoạch của mình cho Triệu An.

Triệu An đột nhiên siết chặt nắm đấm: “Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, không ngờ bọn họ còn không hết hy vọng. Được, cứ dựa theo cô nói mà làm, làm cho bọn họ nâng lên tảng đá tự ném vào chân của mình.”

Dương Tâm nhướng mày: “Hy vọng lần này có thể làm cho Phó Linh Ngọc triệt để hết hy vọng.”

Triệu An vừa mới chuẩn bị lên tiếng, lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên.

Bỏ ra vừa nhìn, là mẹ anh ta gọi tới.

Anh ta lúc này cười lạnh: “Có lẽ cô đoán đúng rồi, mấy người đấy đúng là muốn dùng biện pháp thụ thai để tôi cùng Phó Linh Ngọc dính chặt lại với nhau.”

Nói xong, anh ta đưa tay vuốt qua nút nhận cuộc gọi, trong loa truyền tới không phải tiếng của mẹ anh ta, mà là bố anh ta.

“Triệu An à, con dành thời gian về một chuyến đi. Mẹ con lần trước tuyệt thực, đói bụng đến dữ dội, tổn thương thân thể, hai ngày nay tình trạng không tốt lắm.”

Triệu An đột nhiên nắm chặt điện thoại di động, lặng yên một lát sau, chán chường nói: “Được, buổi trưa con sẽ trở về một chuyến.”

Sau khi cúp điện thoại, anh ta cười khổ nhìn Dương Tâm: “Chúc mừng cô đã đoán đúng, bọn họ lại lừa tôi. Cứ phải đẩy ngã tôi, sau đó lấy t*ng trùng trên người tôi à.”

Dương Tâm hơi đồng cảm nhìn anh ta: “Nếu như anh không thể nào chấp nhận được cũng có thể không trở về.”

“Thôi bỏ đi, nếu bọn họ muốn làm như vậy, vậy tôi sẽ giúp họ đạt được mục đích, để cho bọn họ tự nhận lấy hậu quả. Nhưng mà cô có thể bảo đảm thứ cuối cùng đưa đến bụng Phó Linh Ngọc không phải là loại của tôi sao?”

Dương Tâm trừng mắt lườm Triệu An một cái: “Không lẽ anh nghĩ rằng tôi sẽ lừa bịp anh hay sao?”

Triệu An không nhịn được mà bật cười. Chẳng lẽ không phải như thế sao? Anh ta thực sự sợ thế đấy.

Nếu quả thật trời xui đất khiến để Phó Linh Ngọc mang thai con của anh ta, vậy thì chuyện giữa anh ta và Lê Vãn Trinh e là thật sự sẽ phải kết thúc. Người phụ nữ ấy đã chịu nhiều khổ cực như vậy rồi, anh ta không muốn khiến cô ấy đau lòng nữa.

“Được rồi, vậy chuyện này giao lại cho cô đó, tôi phải trở về một chuyến, diễn cho xong vở kịch này nữa.”

“Ừ.”

Tập đoàn Trần Thị.

Kể từ khi Trần Nhiên tuyên bố sẽ bán công ty, toàn bộ tập đoàn đều biến thành một mớ hỗn loạn.

Một đám cổ đông trong Hội đồng quản trị đều ra sức phản đối, ngày nào cũng canh chừng trong văn phòng của tổng giám đốc, chờ Trần Nhiên về công ty.

Nói đùa gì vậy, bây giờ bọn họ vẫn là cổ đông, vẫn còn có lợi. Nhưng một khi bán công ty đi, cổ phần trong tay bọn họ sẽ lập tức mất giá, có thể khiến bọn họ nôn ra máu đó, có đánh chết thì bọn họ cũng không chấp nhận chuyện này đâu nha.

Nhưng mà Trần Nhiên không xuất hiện, bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể ngày ngày canh giữ ở công ty, chờ tên chết tiệt kia trở về. Tuy nhiên, mấy ngày liên tiếp trôi qua mà bọn họ vẫn chẳng đợi được gì cả.

Cuối cùng thì Trần Uyên cũng không nhịn được nữa mà chạy đến công ty. Lúc nhìn thấy khung cảnh bừa bộn hỗn loạn bên trong tòa cao ốc của công ty, vành mắt của cô đã đỏ ửng cả lên.

Nhân viên lễ tân bước tới đón tiếp, sau khi hỏi thăm lý do cô đến đây xong thì vội vàng khuyên nhủ: “Giám đốc Trần, cô đừng lên đó, các cổ đông đều đang canh giữ trong phòng làm việc của tổng giám đốc, tôi lo rằng bọn họ quá kích động sẽ làm tổn thương đến thai nhi trong bụng cô mất.”

Trần Uyên có chút do dự.

Đúng là lúc này không thích hợp để cô ra mặt thật, nghĩ đến chuyện Lâm Thanh sẽ gặp mặt các quản lý cấp cao của Tập đoàn Trần thị, cô đứng tần ngần ở cửa ra vào một lát, sau đó xoay người đi thẳng ra bên ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play