Thẩm Thành gật đầu, nắm lấy tay cô, trấn an: “Ở ác gặp dữ, sống thế nào sẽ nhận quả thế ấy, những người này không đáng để em bận tâm, càng không cần tự trách.”
“…”
Mới vừa trở lại căn cứ điều trị. Quản gia đã thông báo với cô rằng Phó Đức Chính đang đợi ở phòng khách, bảo là có việc muốn tìm cô.
Tên kia tìm cô đơn giản là vì hai việc: Thứ nhất, nói cho cô biết kết quả của cuộc điều tra.
Thứ hai, bàn với cô biện pháp xử trí Phó Linh Ngọc.
“Em đến phòng khách đã, anh hãy quay về phòng bệnh trước đi.”
Thẩm Thành gật đầu, thay cô kéo chặt áo khoác: “Ừ.”
Trong phòng khách.
Phó Đức Chính nói đơn giản về tình hình điều tra với Dương Tâm.
“Tất cả những người có liên quan đến vụ án đều đã bị sa lưới, không ai chạy thoát cả. Bây giờ chuyên viên mà tôi phái đi đang kiểm tra sổ sách của quỹ hội, khi có kết quả tôi sẽ trực tiếp công bố với bên ngoài.”
Dương Tâm khẽ cười: “Cậu làm việc, tôi rất yên tâm.”
Nhưng lời nói tiếp theo của Phó Đức Chính lại khiến cô cảm thấy không yên tâm.
Chỉ nghe anh ta nói: “Khi mẹ tôi đến Hải Thành, tôi sẽ bảo bà ấy khuyên Phó Linh Ngọc ra tự thú để nhận được sự khoan hồng của pháp luật.”
Dương Tâm cười lắc đầu, nhẹ giọng hỏi: “Nhà họ Phó của cậu hiện giờ gia tộc cường thế, nắm quyền trong tay. Cậu nghĩ mẹ cậu sẽ trơ mắt nhìn con gái của mình bị nhốt trong ngục giam cả đời sao?”
Phó Đức Chính không nói gì.
Dương Tâm nhịn không được cười khổ nói: “Có lẽ cậu đã đoán được mẹ mình sẽ tìm mọi cách để cứu em gái cậu, vậy chúng ta hãy bàn về những biện pháp mà mẹ cậu có thể sử dụng đi. Bà ta biết rõ tôi sẽ không thiện bãi cam hưu, thế việc tìm người gánh tội thay chắc chắn không thể thực hiện được, trừ phi…”
Sắc mặt Phó Đức Chính trầm xuống, dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng.
“Trừ phi có thể tạm hoãn thi hành hình phạt, sau đó dùng hết khả năng giảm án càng nhiều càng tốt, mà biện pháp tạm hoãn hình phạt duy nhất bây giờ là… mang thai.”
Dương Tâm khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Cậu hẳn là hiểu rõ tính tình em gái của mình. Cô ta là người cao ngạo, tự phụ, sẽ không tiếp nhận t*ng trùng của những người khác, vậy nên mẹ cậu chỉ có một lựa chọn duy nhất là liên thủ với bà Trần, trộm t*ng trùng của Triệu An.”
“…”
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Đức Chính căng chặt, giông bão nổi lên dưới đáy mắt.
Dương Tâm khẽ thở dài, chậm rãi nói: “Chuyện này cậu bị kẹp ở giữa cũng rất khó xử. Thế nên cậu đừng nhúng tay vào, cứ giao cho tôi xử lý. Chẳng phải em gái cậu muốn mang thai à, cứ để cho cô ta mang thai một đứa đi, ngoại trừ Triệu An, trên đời này còn có hàng triệu người đàn ông khác, tùy tiện chọn một người là được.”
Phó Đức Chính đoán được cô muốn làm gì, trầm giọng hỏi: “Cô chịu tha thứ cho con bé à? Một khi mang thai, con bé sẽ đượ hoãn thời gian thi hành án phạt, đợi thêm một hai năm nữa. nói không chừng con bé có thể hoàn toàn thoát tội.”
Dương Tâm lắc đầu nói: “Tôi không có tư cách làm chủ tha thứ cho tôi ta bởi vì mạng sống mà cô ta đang đeo trên lưng không phải của tôi. Thế nhưng tôi nghĩ dù do hôm nay chúng ta ngăn cản được thì mẹ của cậu cũng sẽ tìm cách khác để cứu cô ta, khó lòng phòng bị.”
“Nếu đã như vậy thì không bằng chuẩn ta cứ thuận nước đẩy thuyền, để cô ta mang thai đứa con của người đàn ông khác, đó cũng là sự trừng phạt lớn nhất với cô ta.”
Nói xong, cô trầm mặc một lát, rồi bổ sung: “Chuyện này giao cho tôi làm đi, cậu cũng đừng ra mặt, coi như chưa có chuyện gì phát sinh cả. Dù sao cô ta cũng là em gái cậu, cậu bị kẹp ở giữa sẽ rất khó xử.”
Phó Đức Chính ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
“Được, vậy chuyện này giao cho cô.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT