“Mày muốn nhốt tao ở chỗ này cả đời à? Bây giờ tao đã hồi phục lại bình thường như mày muốn rồi, chẳng lẽ không thả tao ra ngoài, để tao phải sống trong lời gièm pha dị nghị của người khác, nước bọt của thiên hạ sao?”
Dương Tâm cong môi, cười khẩy nói: “Cô cũng tự mình hiểu lấy đấy chứ, biết tôi sec không nhốt cô chỗ này để giữ được một chốc bình yên. Nếu đã như vậy thì cô hãy ngoan ngoãn trở về nhà họ Dương đi, đây là báo ứng của cô cũng là hình phạt mà cô phải gánh chịu.”
Nói xong, cô nghiêng đầu dặn dò Minh Dũng vài câu rồi rời khỏi phòng bệnh.
Sau lưng truyền đến tiếng gầm gừ khàn khàn của Dương Nhã: “Dương Tâm, một ngày nào đó mày sẽ ngã vào mười tám tầng địa ngục, tao sẽ đợi, đợi để kéo mày lên núi dao, xuống chảo dầu.”
“…”
Dương Tâm lạnh lùng đi về phía thang máy.
Sau khi xuống, cô đi ra đại sảnh, đứng ở bậc thang bên ngoài, hơi ngẩng đầu, nhắm mắt trầm tư.
Bên ngoài, trời đang đổ tuyết. Những bông tuyết lạnh băng rơi xuống mặt cô khi cô run lên vì rét.
Dương Nhã nếu thông minh hơn một chút, chịu buông xuống chấp niệm thì cuối cùng cô ta cũng không đến mức rơi vào kết cục như thế này.
“Dương Tâm, mày huỷ hoại cả nhà họ Vương, tao muốn giết mày, giết mày.”
Bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng gào thét giận dữ, Dương Tâm mở to hai mắt.
Vừa quay đầu lại đã thấy Vương Ái Linh đanh lao nhanh về phía cô.
Trong tay cô ta cầm theo một cái cái chai, vặn nắp chai ra, chất lỏng bên trong nhỏ giọt trên mặt đất, phát ra những tiếng “xèo xèo”.
Sắc mặt Dương Tâm lập tức trầm xuống, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
“Mọi người mau tránh ra, thứ cô ta đang cầm chính là axit đậm đặc.”
Cô vừa dứt lời, những bác sĩ, ý tá đứng xung quanh sợ đến mức vội vàng vắt giò lên cổ mà chạy.
Thoáng chốc, toàn bộ đại sảnh của bệnh viện tâm thần rơi vào hỗn loạn.
Dương Tâm cũng nhanh chóng lùi về đằng sau.
Vương Ái Linh xông đến trước mặt cô, điên cuồng cười lớn: “Mày sợ rồi, Dương Tâm, mày sợ rồi, ha ha ha, mày sợ thì tốt rồi. Hôm nay tao phải hủy hoại khuôn mặt này của mày để mày không còn tư cách câu dẫn đàn ông nữa. Mày mau chết đi.”
Nói xong, cô ta giơ cái chai lên, tạt về phía Dương Tâm.
Dương Tâm đanh mặt lại, nhanh chóng né tránh vài bước, khó khăn lắm mới tránh được đòn công kích đầu tiên của cô ta.
Giây tiếp theo, cô khẽ quay cổ tay, mấy cây châm bạc đã bị kẹp trong khe hở giữa những ngón tay.
‘Vèo vèo’, tia sáng lập loè.
Giây tiếp theo, cửa bệnh viện tâm thần vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.
Mấy cây châm bạc kia đâm thẳng vào cẳng chân của Vương Ái Linh, cơn đau kịch liệt ập đến khiến cả người cô ta ngã xuống mặt đất.
Axit đậm rơi vãi đầy đất, cô ta cứ như vậy đập mặt xuống đó.
Mặt vừa chạm vào axitr lập tức phát ra tiếng “xèo xèo”.
Sau đó, tiếng gào thét càng thêm thảm thiết vang lên.
“…”
Thẩm Thành vội vàng chạy đến, vẫn còn sợ hãi nhìn Vương Ái Linh đang nằm trên vũng axit, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Anh ta chỉ mới đi toilet một lát mà suýt chút nữa đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Quả nhiên, cô em gái này của anh đúng là một tai họa, đi đến đâu thì một đống phiền toái lớn sẽ tìm theo đến đó.
“Sao rồi, có bị axit bắn vào người không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT