Bà Phó thở dài bất đắc dĩ: “Mẹ sẽ đối phó với Dương Tâm, nhưng con không nên dùng phương pháp cực đoan như thế. Bây giờ mọi chuyện đã thành ra thế này, con muốn mẹ giúp con như thế nào đây? Linh Ngọc, con đi tự thú đi, ít nhất có thể giữ được cái mạng.”

“Không.” Phó Linh Ngọc đẩy mạnh bà Phó, hai mắt đỏ bừng trợn trừng lên nhìn nhìn bà ta, gào lên đến mức khàn cả giọng: “Mẹ, nếu con mà đi tự thú thì nhất định sẽ phải ngồi tù chung thân, chẳng lẽ mẹ muốn thấy con phải ngồi tù cả đời hay sao? Không, con không đi đâu! Mẹ, con xin mẹ đấy, mẹ giúp con được không, con biết mẹ chắc chắn sẽ có cách mà.”

Nói xong cô ta trượt khỏi ghế sa lông, quỳ ngay xuống dưới chân bà Phó.

Bà Phó quay mặt đi một chút.

Bà ta vừa tức vừa hờn đứa con gái này, ngoài ra còn đau lòng nữa.

Phó Linh Ngọc yêu Triệu An, yêu đến mức cố chấp.

Cho nên cô ta có lỗi gì đây?

Để có được thứ mình muốn thì phải dùng tất cả các loại thủ đoạn, đây chính là thứ mà bà ta dạy cô ta mấy năm nay.

Vì thế bà ta không thể trách được.

“Mẹ, con cầu xin mẹ cứu con với. Bất kể là tử hình hay tù chung thân thì đời con cũng coi như hết, con còn trẻ thế này, cuộc đời vừa mới bắt đầu thôi, mẹ thật sự nhẫn tâm nhìn con ngồi tù cả đời hoặc là ăn một viên đạn hay sao?”

Đôi mắt bà Phó ảm đạm xuống.

Đương nhiên bà ta không đành lòng.

Nếu không hôm nay bà ta đã không tới đây.

“Mẹ chỉ có một đứa con gái duy nhất là con, không che chở cho con thì che chở cho ai? Nhưng bây giờ chỉ có một biện pháp duy nhất đúng ý con, vừa có thể giữ mạng cho con lại vừa tranh thủ được cơ hội để mẹ cứu con.”

Phó Linh Ngọc đột ngột quỳ thẳng dậy, run rẩy túm lấy tay bà Phó, gấp gáp hỏi: “Mẹ, mẹ có cách gì vậy?”

Bà Phó nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: “Có thai.”

Phó Linh Ngọc ngơ ngác nhìn bà ta bằng ánh mắt kinh ngạc, không phản ứng kịp.

Có thai?

Có thai gì cơ?

Đang nói chuyện giúp cô ta thoát tội cơ mà, sao lại chuyển sang chuyện có thai thế này?

Bà Phó đưa tay túm chặt hai vai cô ta, lạnh lùng nói: “Linh Ngọc, con nghe mẹ nói đây. Với chỗ bằng chứng buộc tội con bây giờ thì ngay cả bố con cũng không cứu được con. Mà con cũng đừng có nghĩ đến cái chuyện ngu ngốc như tiêu hủy chứng cứ, bởi vì… Trong tay Dương Tâm có chứng cứ dự phòng, không thể hủy được. Chuyện duy nhất có thể làm bây giờ là giúp con hoãn thi hành án, mà điều kiện để được hoãn thi hành án là con nhất định phải có thai, hiểu chưa?”

Phó Linh Ngọc không ngu. Cô ta sống ở nhà họ Phó quanh năm suốt tháng, sao lại không biết chuyện hoãn thi hành án chứ?

Nhưng biết là một chuyện, chấp nhận nó lại là chuyện khác. Cô ta có thể chấp nhận nó sao?

“Mẹ, mẹ giúp con đi, giúp con lấy t*ng trùng của Triệu An được không? Con chỉ thụ thai với t*ng trùng của anh ấy thôi, nếu không phải thì…”

Một tiếng “Chát” giòn giã vang lên, bà Phó quăng cho cô ta một cái tát thật mạnh, tức giận nói: “Chuyện đến nước này rồi mà con còn nghĩ đến thằng khốn kiếp nhà họ Triệu đó. Con có biết con sắp mất mạng đến nơi rồi không? Rốt cuộc con có biết hay không?”

Phó Linh Ngọc mím chặt môi, ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt bà ta bằng ánh mắt kiên quyết, cô ta quyết liệt nói: “Nếu không phải là t*ng trùng của Triệu An thì con sẽ không mang thai đâu, dù có phải chấp hành án tử hình ngay lập tức thì con cũng không mang thai.”

“Con…” Bà Phó tức điên lên, vung tay định cho cô ta hai cái bạt tai nữa.

Nhưng thấy dáng vẻ khóc lóc của cô ta, cánh tay đã vung lên không tài nào hạ xuống nổi nữa.

Đây là con gái của bà ta, bà ta sao có thể nhẫn tâm tát cô ta được?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play