Thẩm Thành nhìn Phó Đức Chính, dùng tay làm dấu mời nói: “Khó khăn lắm mới được gặp mặt anh Phó.

Không biết anh có hứng thú cùng tôi uống hai chén rượu rồi trò chuyện chút không?”

Ánh mắt Phó Đức Chính một mực rơi vào bóng lưng Dương Tâm, đợi cô đi khuất anh ta mới ung dung mở miệng nói: “Anh đã làm một việc vô cùng đúng đắn, cuộc sống của cô ấy đã quá nhiều thử thách rồi, được một người anh trai bảo vệ. Hẳn là trong lòng cô ấy hiện thấy rất ấm áp.”

Ánh mắt Thẩm Thành trở nên vô cùng phức tạp.

Anh ta thấy được trong mắt Phó Đức Chính là tình sâu như biển, ánh mắt như vậy anh ta cũng thường xuyên nhìn thấy trong mắt Trần Tuấn.

Em gái của anh ta quả thực ưu tú, được mấy người đàn ông ưu tú trên đời này đem lòng yêu thích, chỉ là cuộc sống bất hạnh vẫn hoàn bất hạnh mà thôi.

Chuyện Dương Tâm bỏra hơn một trăm năm mươi nghìn tỉ dấn thân vào sự nghiệp công ích, hao tổn bao nhiêu tiền của vì quốc gia bồi dưỡng ra hơn ba mươi nghìn sinh viên đại học sự tích rất nhanh đã lan truyền trong Hải Thành.

Cái câu nói tùy tâm này rất nhanh chóng liền nổi khắp mạng xã hội.

Có nhà từ thiện nghe được sự tích của cô, cảm thán rằng một cô gái quả thực có tấm lòng bao dung thiện tâm như vậy đúng tấm gương mẫu mực để giới trẻ hiện tại noi theo.

Dương Tâm…

Cô nhất định là một truyền kỳ, mặc kệ lĩnh vực gì, cô đều đem tài năng của mình phát triển đến vô cùng nổi bật.

Nhưng cô lại là người không tham luyến hư vinh. Nếu không phải hiện thực bị bức bách cô đại khái sẽ không bộc lộ ra bất kỳ một chuyện nào.

Lần này trên mạng bình tĩnh đến bất ngờ, không có ai bàn tán, tất cả mọi người chỉ là âm thầm xem lại tin tức của cô, cảm nhận tấm lòng thiện tâm của người phụ nữ này.

Nhà họ Vương.

Khách trong sảnh.

Vương Ái Linh gặp bố mình trở về, nhanh chân chạy ra nghênh đón, gấp giọng hỏi: “Bố, làm sao mà Dương Tâm vẫn chưa bị tống vào tù vậy?”

Ông Vương lạnh lùng liếc nhìn cô ta, trong mắt đang hừng hực lửa giận.

Nếu không phải bởi vì nghịch nữ này thì sao ông ta có thể ngu ngốc mà đi đắc tội với Dương Tâm chứ?

Bây giờ thì tốt rồi, hết thảy đều xong hết rồi. Phó Đức Chính Tự mình xuất thủ điều tra thì ông ta còn có thể làm được gì chứ?

“Dương Tâm sẽ không vào tù, ngược lại là bố con sẽ vào đó.”

Vương Ái Linh banh hai mắt ra vẻ không dám tin, nhìn ông ta nói: ‘Bố, bố tốt xấu gì cũng là một thị trưởng, sao có thể vô dụng như vậy chứ?’ “Bốp.” Một tiếng vang giòn, ông Vương giơ cánh tay lên hung hăng cho cô ta một cái bạt tai.

“Ngu xuẩn, bởi vì con gây sự nên bố đã bị cách chức điều tra. Con nghe cho kỹ, là cách chức điều tra.

Con cứ ngồi chờ từ con gái thị trưởng biến thành thiên kim nghèo túng đi.”

Bà Vương ở một bên đã bị dọa tới mức lùi về sau mấy bước, ngồi đơ người trên ghế salon.

“Tiêu rồi, nhà chúng ta thật sự tiêu rồi. Làm sao bây giờ? Chúng ta nên làm gì đây?”

Gương mặt của ông Vương cũng vô cùng mệt mõi, hai chân ông ta mềm nhũn, cũng chẳng quan tâm về hình tượng mà ngồi bệt xuống đất.

“Còn làm sao nữa, chờ vào tù thôi. Tôi ngụy tạo chứng cứ đổ oan cho Dương Tâm, một khi điều tra ra thì nhất định chịu phạt.”

Bà Vương khóc ầm lên.

Vương Ái Linh không chịu nổi cú đả kích này, gương mặt xinh đẹp lập tức trở nên trắng bệch.

Cô ta vốn tưởng có thể ngồi đợi tin vui Dương Tâm vào tù, không ngờ thứ đến lại là cái tin này.

Cảm giác từ thiên đường ngã xuống địa ngục là gì? Có lẽ chính là đây.

“Cho nên con chỉ có thể nuốt con giận này, ôm hận nhìn Dương Tâm vinh quang vô hạn sao? Cô ta gài bẫy con, hãm hại con, khiến con mất sự trong trong sạch, trở thành trò cười trong nổi tiếng. Món nợ máu này sao con có thể không đòi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play