Dương Tùy Ý cùng với cậu nhỏ nhà họ Lục một trước một sau đi đến trước một trong những cánh cửa phòng.
Hai cậu nhóc vừa mới đến gần thì cận vệ canh giữ ở cửa đã chặn đường của chúng lại.
“Hai cậu chủ nhỏ, bà chủ đã dặn dò là không cho hai cậu đến gần phòng của mợ chủ, cô ấy đang động thai, cần phải được tĩnh dưỡng, mời về cho.”
“…”
“…”
Hai anh em liếc mắt nhìn nhau rồi dùng ánh mắt đề tiến hành trao đổi.
Vài giây sau, Dương Tùy Ý cười híp mắt nói: “Tôi chính là muốn vào trong thăm mợ tương lại, nếu như các chú đã không cho thì thôi vậy.”
Lục Minh cất cao giọng nói: “Nếu như mợ không cho bọn tôi vào vậy thì chứng minh trong lòng mợ không có hai đứa cháu này, được thôi, sau này bọn tôi cũng sẽ không gọi mợ nữa, và cũng sẽ không thừa nhận thân phận cửa cô.”
Trong phòng ngủ, Cố Ngọc Hiểu cau mày, dường như Thẩm Thành rất thích mấy đứa con của Dương Tâm, nếu như cô ấy có thể lấy lòng bọn chúng thì liệu thái độ của Thẩm Thành đối với cô ấy có thay đổi không?
Nghĩ đến đây, cô ấy vội vàng hô lên về hướng cửa: “Để bọn trẻ vào đi.”
Cận vệ đẩy cửa phòng ra, có chút ngượng ngùng nói: “Nhưng mà bà chủ đã dặn dò là tuyệt đối không được cho bọn nhỏ tới gần cô.”
“Không sao, nếu như mẹ chồng có trách tội thì tôi sẽ chịu trách nhiệm thay các anh, bọn trẻ đến thăm người mợ tôi đây, làm sao tôi có thể cự tuyệt và để bọn chúng ở ngoài cửa được chứ?”
Không đợi cận vệ phản ứng lại, hai cậu nhóc một trái một phải đã từ hai bên người anh ta chui vào trong cửa.
Nội tâm cận vệ kêu lên một tiếng không hay rồi vội vàng xuống lầu đi tìm Lâm Vũ Loan.
Bên trong phòng, Cố Ngọc Hiểu mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ rồi nói với giọng ấm áp: “Tùy Ý đúng không?
Minh Minh đúng không? Chào các cháu, cô là mợ của các cháu.”
Dương Tùy Ý hừ lạnh một tiếng.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Lục cũng hừ theo hai tiếng.
Cố Ngọc Hiểu vậy mà lại gọi bọn chúng như vậy, nụ cười trên mặt khẽ ngưng đọng.
“Sao vậy? Có phải là mợ đã nói sai gì rồi không?”
“Không biết xấu hổ.”
“Kỹ nữ trà xanh.”
Sắc mặt Cố Ngọc Hiểu sa sầm rồi nheo mắt nhìn hai đứa trẻ rồi nói với giọng lạnh lùng: “Hai cháu không phải đến để thăm cô, ra ngoài, cô cần nghỉ ngơi.”
Dương Tùy Ý bước đến bên giường rồi kề sát vào bên tai cô ta nói: “Người mà chú tôi phát sinh quan hệ vào tối hôm đó không phải là cô, mà đó là lão đại Huyền, tôi nghe nói lão đại Huyền cũng có thai rồi, trong bụng của cô ấy mới là hạt giống của chú tôi.”
Cố Ngọc Hiểu mở to hai mắt, không dám tin nhìn vào cậu, cơ thể bắt đầu run rẩy mãnh liệt.
Tại sao tên khốn này lại biết được chứ?
Tại sao nó có thể biết được người đã vào phòng Thẩm Thành không phải là cô ấy mà là con khốn Huyền Cẩn đó chứ?
“Cháu, cháu ngậm máu phun người.”
“Vậy sao, nếu không thì đón lão đại Huyền của tôi về để đối chất với cô nhé?”
Cố Ngọc Hiểu lại run người lần thứ hai, tâm tình trong nháy mắt bị kích động, giơ tay ra chỉ vào cậu, tức giận đến mức không nói được lời nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT