Vương Ái Linh cắn chặt răng, giọng nói đầy căm hận: “Chỉ cần cô ta còn sống thì sẽ có người nghĩ cách cứu cô ta ra ngoài, chỉ có chết mới xem như vĩnh trừ hậu hoạn.”

“Ôi, nói là nói như thế, nhưng bố con cũng không thể lạm dụng quyền làm việc tư được đúng không nào? Con cũng không hi vọng xảy ra chuyện, làm cái mũ quan trên đầu bố con rơi mất đi?”

“Mẹ.” Vương Ái Linh giương cao giọng, tức giận trừng bà ta, hậm hực không nói lý: “Con bị người ta hại ra thế này rồi, nếu để đầu sỏ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật thì chức quan của bố có làm hay không cũng thế.”

Bà Vương vô cùng bất đắc dĩ, lại nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Vậy để mẹ nói lại với bố con, tận sức mua chuộc chuyên viên kia, tranh thủ xử tử Dương Tâm.”

“Vâng tốt, thế mẹ mau đi tìm bố đi, có đánh đổi một nửa tài sản nhà họ Vương cũng phải mua được chuyên viên kia, bảo ông ta giết chết Dương Tâm.”

“…”

Trong phòng làm việc tại phân bộ Ám Long.

Lạc Hồ nhướng mày nhìn Tô Yến đối diện, lạnh nhạt hỏi: “Không biết công chúa điện hạ tìm tôi có chuyện gì?”

Tô Yến mím môi, cắn răng nói: “Tôi đồng ý đám cưới này, hai ngày nữa tôi sẽ về tổng bộ ở, phiền anh chuyển lời tới thủ lĩnh giúp tôi. Tôi chỉ có một yêu cầu, tôi hi vọng anh ấy có thể lấy danh nghĩa người nhà gái xuất hiện ở tổng bộ đưa dâu, cho tôi vinh quang lớn nhất có thể.”

Lạc Hồ đảo mắt một vòng, lát sau mới gật đầu nói: “Được thôi, tôi chắc chắn sẽ chuyển lời của cô tới cho thủ lĩnh, về phần anh ấy có đồng ý hay không thì do anh ấy quyết định.”

Tô Yến lập tức hưng phấn đáp: “Nếu anh ấy không đi thì tôi sẽ không gả đâu, nếu các người ép tôi gả thì tôi sẽ tự tử. Nếu tôi tự tử rồi thì e là mấy người cũng sẽ gặp rất nhiều phiền toái đấy.”

“Được, mấy lời này tôi cũng sẽ chuyển lại nguyên văn cho thủ lĩnh. Công chúa điện hạ còn việc khác không?”

Tô Yến nghĩ ngợi một chút, lên tiếng hỏi: “Lạc Hồ, anh yêu Hải Vy chứ?”

Yêu?

Lạc Hồ thoáng nheo mắt, lắc đầu đáp: “Không yêu, tôi không có ấn tượng gì với cô ta cả, trong trí nhớ cũng không có bóng dáng cô ta, không biết công chúa điện hạ hỏi cái này làm gì?”

“Không, không có gì, thuận miệng nhắc tới.”

Trong lòng Tô Yến dâng lên một trận vui sướng. Xem ra loại thuốc mất trí nhớ do tổng bộ Ám Long nghiên cứu phát minh thật sự có hiệu quả.

Năm đó Lạc Hồ thật sự từng yêu Hải Vy, còn vì cô ta mà muốn phản bội Ám Long, đám trưởng lão sao có thể chấp nhận được, cố tình tạo ra sự cố làm anh ta bị thương, sau đó nhân cơ hội hạ thuốc mất trí nhớ cho anh ta, làm anh ta quên sạch những chuyện giữa hai người họ.

Giờ hỏi mới thấy, người này quên sạch sẽ rồi.

Rất tốt, dùng biện pháp tương tự lên người Lục Gia Bách chắc chắn sẽ có hiệu quả như nhau. chỉ cần anh ấy quên Dương Tâm, cô ta hoàn toàn có thể trèo lên giường của anh.

Chỉ cần hai người xảy ra quan hệ, các trưởng lão sẽ buộc anh cưới cô ta.

Chờ cô ta trở thành vợ của anh lại bắt đầu quạt gió bên tai, khiến anh đi đối phó với Tu La Môn, tự tay đâm Dương Tâm.

Nếu con điếm kia chết trong tay người mình yêu say đắm… chậc chậc, vẻ mặt cô ta chắc sẽ đặc sắc lắm, Tô Yến gấp gáp muốn chứng kiến cảnh kia.

Ha ha, kế hoạch này đúng là hoàn hảo không tỳ vết, cô ta còn phải cảm ơn bà già Trần Cát Phượng kia bày mưu kế cho mình nữa. Chờ cô ta trở thành nữ chủ nhân của Ám Long, người đầu tiên cô ta giết chính là bà già kia.

Cô ta phải ngược đãi bà ta tận tình, trả thù cho mẹ.

Dương Tâm nghe được quyết định của Triệu An từ chỗ Lục Gia Bách thì mới cười nhẹ nhõm.

Lê Vãn Trinh không nhìn lầm người, cô cũng không nhìn lầm người. .

||||| Truyện đề cử: Nhẹ Nhàng Câu Dẫn |||||

Nếu tên kia thật sự lựa chọn ly hôn với Trinh Trinh, thỏa hiệp vì nhà họ Tằng thì các cô sẽ không đếm xỉa tới anh ta nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play