Gia tộc Hải Nhân.

Nơi ở của Hải Cẩn.

Nhà vệ sinh ở bên trong phòng ngủ, từng tiếng nôn ọe truyền ra từ đó.

Hải Cẩn ghé vào bên bồn rửa tay, ngẩng cái đầu nhỏ bé của mình lên nhìn bộ dáng chật vật của bản thân ở trong gương, con ngươi hiện lên tia phức tạp khó dò.

Cô ta chậm rãi đưa tay sờ cái bụng phẳng lì của mình, cả người đều mông lung như người rối loạn tâm thần.

Trước đây lúc phát sinh quan hệ cùng với Thẩm Thành, cô đã tính toán kỹ thời kì không an toàn của bản thân, lại còn dùng thuốc hỗ trợ sinh sản nên tỷ lệ thụ thai cao tới 90%.

Bây giờ nếu không có gì ngoài ý muốn thì cô ta nhất định đã mang thai rồi.

Nhưng cô ta lại không cảm thấy vui vẻ chút nào, trong lòng bỗng dưng nổi lên cơn buồn bực cũng hốt hoảng.

Cô ta vốn dĩ muốn mang thai đứa con của Thẩm Thành, sau đó trở về gia tộc để đoạt lấy quyền thừa kế.

Sau khi đoạt được quyền thừa kế cả gia tộc Hải Nhân, cô ta sẽ đi tới Hải Thành để tìm Thẩm Thành.

Nhưng ông trời lại cố ý muốn trêu đùa cô ta, Thẩm Thành và Cố Ngọc Hiểu cũng đã ở bên nhau và có đứa con của hai người họ.

Anh ta giờ là người đã có vợ con, cô ta thân là con gái lớn của gia tộc Hải Nhân, không thể mặt dày trở thành kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc hôn nhân của hai người họ được, đúng không?

Cô thật sự không thể!

Thân phận của cô ta cũng không cho phép cô ta làm như vậy.

Cho nên… Cô ta chỉ có thể buông tay.

Lẽ nào đây chính là số phận sao?

Trêu đùa con người ta đến vậy ư?

“Bảo bối, con nói xem mẹ có nên giữ lại con không? Có nên tiếp tục để con lớn lên không?”

“Bảo bối, là mẹ sai rồi, vốn mẹ tưởng rằng bản thân mình có thể khống chế được tình hình, vốn tưởng rằng bố con dù không yêu mẹ nhưng cũng không thể thích cô Cố được, nhưng sự thật đã chứng mình, là mẹ đã quá tự tin rồi, xin lỗi, mẹ thật sự xin lỗi con, mẹ sợ rằng bản thân không thể giữ con lại được rồi.”

Biệt thự nhà họ Thẩm.

Bên trong phòng khách.

Thẩm Thành nhìn mẹ mình đang ngồi trên ghế uống trà với ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng hỏi: “Mẹ thật sự không định tha thứ cho con gái ruột của mình sao? Em ấy ở bên ngoài đã chịu đựng nhiều như vậy rồi, mẹ không thấy thương em ấy chút nào sao?”

Lâm Vũ Loan ngừng ngón tay đang đỡ tách trà lại, liếc mắt nhìn con trai, không hài lòng nói: “Đây là thái độ nói chuyện với mẹ của con sao? Mẹ đã cho cô ấy hai sự lựa chọn rồi, nhưng cô ấy không chọn, làm sao có thể trách mẹ cho được?”

Gân xanh trên trán Thẩm Thành giật giật liên tục hai cái liền, sau đó anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai lựa chọn? Mẹ cảm thấy hai lựa chọn của mình đưa ra là hai lựa chọn xuất phát từ một người mẹ sao?”

“Con thật sự không nghĩ tới việc mẹ lại là người hồ đồ như vậy đâu, sao mà mẹ lại hồ đồ như vậy được chứ, Tâm Tâm từ nhỏ đã thiếu vắng tình cảm của bố mẹ, tình cảm gia đình cằn cỗi, mẹ làm như vậy sẽ chỉ càng ngày càng đẩy em ấy ra xa mà thôi.”

“Cạch.” Một tiếng kêu thật lớn.

Lâm Vũ Loan trực tiếp đặt thật mạnh chén trà lên bàn, tức giận nói: “Con đừng quên, Thanh Vi là em gái của con hơn hai mười năm rồi, nếu như không phải có sự xuất hiện của Dương Tâm thì bây giờ Thanh Vi đã gả vào nhà họ Lục rồi.”

“…”

Thẩm Thành nhẹ nhàng mà nở nụ cười.

Thì ra đây chính là suy nghĩ thật lòng của mẹ anh ta, cũng may Tâm Tâm không phải là người so đo tính toán, suy nghĩ cũng thông suốt, nếu không… chắc chắn sẽ thấy rất đau lòng.

“Vì mẹ đã nói như vậy, con cũng không thuyết phục mẹ nữa, cứ như vậy đi, con cũng không quan tâm đến cảm nhận của mẹ như thế nào, ba ngày sau con sẽ tổ chức buổi họp báo, tuyên bố thân phận thật sự của Tâm Tâm với tất cả mọi người, sau đó sẽ tiện thể mà giải thích luôn thân phận của Thanh Vi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play