“Cậu dùng thân phận một kiều bào đến từ nước Anh liên hệ với Trần Nhiên thu mua số cổ phần này đi. Đồng thời bảo anh ta giữ bí mật, đừng có công bố với bên ngoài là anh ta đã bán cổ phần Trần Thị rồi.”
Trợ lý hơi do dự, im lặng một lúc rồi mới nói: “3% cổ phần này trị giá 1500 tỷ, nếu như rút tiền từ LG thì nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn, sao có thể giữ bí mật được ạ?”
“Không, không dùng tiền của tập đoàn LG, rút tiền từ tài khoản cá nhân của tôi ấy. Đừng để bất cứ ai biết chuyện này, nhất là bà chủ, nghe rõ chưa?”
“Vâng, tôi đi làm ngay đây.”
Trong phân bộ Ám Long.
Phòng khách.
Tô Yến đang nghe điện thoại.
“Bà định ra tay lúc nào?”
Trong điện thoại vang lên giọng nói của Trần Cát Phượng: “Ngày mai luôn. Cô hãy kiếm cớ là đi dạo phố, đến lúc đấy người của tôi sẽ giả vờ là sát thủ Tu La Môn đến ám sát cô, cô chỉ cần bị thương một chút là được.”
Tô Yến im lặng một lúc, không biết cô ta nghĩ ra kế hoạch độc ác gì mà hai mắt lại lóe lên tia nhìn lạnh lẽo.
“Tôi còn có thêm một yêu cầu nhỏ nữa.”
“Cô nói đi.”
“Ngày mai tôi sẽ hẹn em gái của Lạc Hồ là Lạc Hà ra, bà cho người của bà giết chết cô ta, sau đó vu khống cho Tu La Môn. Đến lúc đấy nhất định Lạc Hồ và Nam Kiên sẽ tức giận, đấu với Tu La Môn không chết không thôi.”
Trần Cát Phượng cười khẽ: “Hay đấy, chỉ cần cô hẹn được Lạc Hà ra thì tôi sẽ bảo người của tôi giết cô ta.”
“Được rồi, quyết định vậy đi. Ngày mai tôi hẹn Lạc Hà ra gặp mặt xong bà hãy ra tay ngay. Nhớ kĩ, tôi muốn Lạc Hà phải chết.”
“Được thôi, dù sao cô ta cũng chẳng có quan hệ gì với tôi cả, tôi cũng không cần tiếc mạng cô ta làm gì, giết thì giết.”
Chiều hôm đó.
Thẩm Thành sốt sắng như lửa đốt mông, chạy đến nhà họ Lục, bị bà Lục khinh bỉ cho một trận xong mới thả anh ta đi gặp Dương Tâm.
Trong phòng ngủ.
Dương Tâm đang gọi điện thoại dặn người trong tổ chức mua vật tư cứu trợ trên khắp cả nước, cần phải nhanh chóng mang nhu yếu phẩm đợt đầu tiên đến khu vực thiên tai.
Sau khi vào phòng, Thẩm Thành ngồi dựa lên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đợi Dương Tâm cúp điện thoại xong anh ta mới lên tiếng dò hỏi: “Tâm Tâm, chẳng phải đã bàn xong hết rồi sao, mấy hôm nữa nhà họ Thẩm sẽ tổ chức họp báo tuyên bố em chính là con gái nhà họ Thẩm, sao đột nhiên em lại không chịu nhận nhà họ Thẩm nữa?”
Dương Tâm dựa vào một bên của cửa sổ sát đất, nhìn Thẩm Thành nở một nụ cười như có như không, nhíu mày nói: “Anh nói xem, nếu nhà họ Thẩm muốn nhận em làm con gái nuôi thì sao?”
“Sao cái rắm chứ sao!” Thẩm Thành luôn luôn lễ phép hòa nhã cũng không nhịn được phải chửi bậy: “Chẳng lẽ em lo lắng cho Thẩm Thanh Vi sao? Lo em vào nhà họ Thẩm xong cô ta sẽ thành cái đích cho mọi người chửi bới?” .
Truyện Điền VănDương Tâm nở một nụ cười châm chọc, trong mắt cô lướt qua một tia lạnh lùng, nói: “Anh nghĩ rằng em còn đối xử mềm yếu với Thẩm Thanh Vi sau khi cô ta đã kết hợp với bố con nhà họ Dương hại em sảy thai sao?”
“Thế thì sao…” Thẩm Thành cau mày, nghiến răng hỏi: “Có người đến nhà họ Lục tìm em, còn bắt em phải dùng thân phận con gái nuôi của nhà họ Thẩm để bước vào nhà họ Thẩm đúng không? Ai? Bố anh hay mẹ anh?”
Dương Tâm bất ngờ.
Cô không ngờ Thẩm Thành lại nhạy cảm đến thế, hơi suy nghĩ một chút đã phát hiện ra vấn đề then chốt rồi.
“Chuyện này không quan trọng, quan trọng là em không muốn về nhà họ Thẩm nữa. Thật ra không có nhà mẹ đẻ cũng tốt mà, nhà họ Lục sẽ không ghét bỏ em đâu, anh yên tâm đi.”
“Nói đi, ai đến tìm em?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT