*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong khoảng thời gian này, Lục Gia Bách không đi đâu cả, cứ thế trông coi ở bên cạnh giường một tấc không rời.
Thấy tinh thần của cô tốt hơn không ít, anh mỉm cười nói: “Tâm của anh thật là kiên cường, nhanh như vậy mà đã điều chỉnh xong rồi.”
Dương Tâm giật giật khóe miệng đã cứng ngắc, lộ ra một nụ cười hơi gượng gạo.
Đứa bé đã không còn nữa, cô có tiếp tục đau buồn cũng đâu cứu vãn được gì đâu?
Cứ đau lòng như vậy, chỉ kéo theo những người quan tâm đến cô cũng đau đớn theo mà thôi.
Nhất là Lục Gia Bách, anh đã đủ tự trách rồi, hận không thể tự giết bản thân, nếu cô còn bi quan hơn nữa, người đàn ông này chắc chắn sẽ tự ép mình đến nỗi hóa điên.
Vốn dĩ trong hoàn cảnh khắc nghiệt như hiện tại quả thật không thích hợp để dưỡng thai.
Bọn họ vẫn còn rất nhiều việc còn chưa giải quyết, cứ hết chuyện này tới chuyện khác đè lên vai, rất dễ kích thích bệnh trầm cảm trước khi sinh của cô.
Ngay cả khi cố ép mang thai đi nữa, thai nhi cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi người mẹ, hoặc là dị tật hoặc suy dinh dưỡng trong bào thai, sau này cũng không thể sinh ra một em bé khỏe mạnh được.
“Ừm, em không sao, anh đừng lo lắng cho em, nhanh nhanh đi nghỉ ngơi đi, thoạt nhìn bề ngoài của anh bây giờ rất tệ, em sợ anh không chịu nổi mà ngã xuống.”
Lục Gia Bách đưa tay xoa xoa đầu cô, quay người ôm cô vào lòng.
“Anh không sao, trông thấy em thoát khỏi sự buồn bã đau lòng, anh không còn u sầu, không còn lo lắng nữa, đương nhiên sẽ không để con người anh ngã xuống.”
Dương Tâm ôm chặt lấy anh, nghĩ đến Dương Thành và Dương Nhã, cô vốn không muốn nhắc tới hai người này, nhưng lại không nhịn được mà muốn biết tình hình hiện tại của bọn họ.
“Hai người bố và con gái của nhà họ Dương kia thế nào rồi?”
Đôi mắt Lục Gia Bách nhìn cô, nói với giọng điệu bình thản: “Dương Thành bị bệnh nguy kịch, Dương Nhã đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần, Tôn Bích Như đã tìm tình nhân, đang ham muốn có được tài sản của nhà họ Dương, anh sẽ ra tay chỉnh đốn lại tập đoàn Dương thị, từ nay về sau trong giới những nhân vật nổi tiếng của Hải Thành không còn gia tộc Dương thị nữa, tất cả những nỗi khổ cực mà em phải chịu, anh sẽ thay em đòi lại từng chút một.”
Dương Tâm mệt mỏi gật đầu, cô đã nhẫn nhịn rất nhiều lần, cuối cùng đổi lại là bọn họ càng trở nên nghiêm trọng, hiện giờ tất cả sự nhân từ của cô đều đã bị tiêu hao hết, cuộc sống tốt đẹp của bọn họ cũng nên kết thúc được rồi.
“Thật tốt, cái nhà kia chưa từng cho em bất kỳ sự ấm áp nào, không ngừng ức hiếp em làm tổn thương em, hiện giờ nhà tan của nát, mẹ con chia cắt, cũng coi như là nhận được báo ứng xứng đáng rồi.”
Lục Gia Bách cười lạnh lùng: “Dương Thành lại muốn chết đi lặng yên không một tiếng động như vậy sao? Dương Nhã lại muốn nổi điên lên dễ dàng như trở bàn tay vậy hả? Không thể nào, anh sẽ thuê các bác sĩ hàng đầu thế giới để chữa trị khỏi cho bọn họ, để cho bọn họ sống không bằng chết, sống dày vò trong sự xấu hổ và kinh khủng không thể chịu đựng nổi này suốt đời.”
Dương Tâm cũng không có phản đối, những người của nhà họ Dương đã không có bất kỳ liên quan gì đến cô nữa, bọn họ có sống hay chết hoặc tròn hay dẹp đều không liên quan gì đến cô nữa.
“Lạch cạch”
Bây giờ cô rất phản cảm với chữ “bố”.
Vừa mới bị bố nuôi của mình tính toán hãm hại như vậy, nếu không phải tử bỏ thai nhi liều chết phản kháng, hẳn là bây giờ cô đã bị hủy hoại hoàn toàn rồi.
Chuyện cấu kết làm bậy với bố nuôi của mình, đây chính là vụ bê bối có thể đâm thủng trời, nước bọt của người ngoài cũng có thể dìm cho cô chết đuối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT