“Vâng vâng, sau này con chỉ nghe mẹ thôi.”
“…”
Bên trong cơ sở điều trị.
Dương Tâm sau khi hôn mê hai giờ từ từ tỉnh lại.
Trong khoảnh khắc mở mắt, ánh mắt của cô một mảnh tan tác. .
Đam Mỹ H VănSau khi yên lặng một lúc lâu, suy nghĩ của cô mới thu hồi từ từ.
Bụng dưới truyền đến từng cơn đau đớn như vỡ vụn, ánh mắt của cô hơi ảm đảm.
Để giữ được sự trong sạch của mình, cô đã bỏ đi đứa bé.
Cô không xứng làm một người mẹ.
“Tâm Tâm, em tỉnh rồi.”
Một giọng nói đàn ông trầm khàn vang lên bên tai, kéo mạch suy nghĩ lơ lửng của cô về.
Trong lúc nghiêng đầu, tầm mắt của cô rơi trên người đàn ông đang quỳ một nửa bên mép giường.
Bốn mắt nhìn nhau, cô nhìn thấy trong đôi mắt diều hâu của anh hiện lên đầy tia máu.
“Lục, Lục Gia Bách, thật xin lỗi, em không thể giữ được con của chúng ta.” Lời nói ra khô khan và khàn khàn.
Ánh mắt Lục Gia Bách trầm xuống, ẩn chứa nỗi đau thương.
Anh giùng giằng đứng dậy, đến gần ôm lấy cô trong lòng.
“Nếu như em không phải nói như vậy, anh sợ là phải dùng cái chết để tạ tội rồi, ngay cả vợ con của mình cũng không bảo vệ được, anh sống còn có ý nghĩa gì?”
Dương Tâm mấp máy môi, trong tròng mắt chất chứa nước mắt.
“Không phải là lỗi của anh, là vấn đề do em, em vì bảo vệ danh tiếng và sự trong sạch của mình buộc phải bỏ con.”
Sắc mặt Lục Gia Bách trầm xuống, hỏi ngược lại: “Nếu như em lựa chọn bảo vệ con, bị Dương Thành…
Với tính khí mạnh mẽ nóng nảy của em, em còn có thể sống cho qua ngày sao? Cho dù còn sống, em còn có thể ở cùng với anh sao?”
Dương Tâm không lên tiếng, cô không biết phải nói thế nào, chuyện chưa xảy ra, cô khó mà đoán trước.
Lục Gia Bách im lặng thở dài: “Tâm Tâm, sự lựa chọn của em là đúng, chỉ có như vậy mới có thể hạ mức tổn thất xuống thấp nhất.”
“Em đã hạ mức tổn thất xuống thấp nhất sao?” Dương Tâm không khỏi cười đau khổ: “Con đã mất rồi, đây là tổn thất và đả kích lớn nhất với em.”
Nói đến đây, ánh mắt của cô đột nhiên lạnh lẽo, nghiến răng hỏi: “Dương Thành và Dương Nhã đâu? Bọn chúng có kết cục gì? Đã gặp báo ứng chưa?”
Lục Gia Bách đưa tay vịn vai của cô, gằn từng chữ một: “Ừ, chuyện không nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, dư luận bên ngoài ép Dương Tâm đến phát điên, về phần Dương Thành đã phun ra một ngụm máu từ trong tim, được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.”
Ý hận thù trong mắt Dương Tâm dần dần tan đi, thần kinh đang căng thẳng lập tức thả lỏng, cả người ngã vào trong lòng Lục Gia Bách.
“Đứa bé này không có duyên với chúng ta, em không có khả năng bảo vệ con bé, chỉ có thể thay con bé báo thù trước khi con bé mất đi, Dương Nhã bị điên, Dương Thành không còn sống bao lâu nữa, đây chính là lời nhắn nhủ của em với con.”
“Ừ, anh đã bắt đầu việc quan hệ công chúng của Lục Thị, họ sẽ đưa tin không kiêng nể về chuyện này, anh phải để cho người của cả thế giới đều biết vụ bê bối của bố con Dương thị, cho dù bọn chúng còn sống, anh cũng phải làm cho bọn chúng mỗi ngày đều sống trong đau khổ và dằn vặt.
“Ừm, Gia Bách, em mệt quá, em muốn ngủ một lát.”
“Ngủ đi, anh ở đây cùng em.”
Hy Lạp, Athens Phân bộ Tu La Môn.
Tiểu Ca dựa vào cửa phòng cấp cứu, trên khuôn mặt điển trai từ trước đến nay hiếm khi lộ ra vẻ lo âu.
Trước đây ở trên máy bay anh ấy không thể giúp Lục Thanh Thanh lấy đạn ra.