Tiếng cười lạnh lẽo ghê rợn giống như ác quỷ vang lên trong từng ngóc ngách trong căn phòng khiến cho người ta sởn tóc gáy.
Dương Nhã đang trút giận, điên cuồng trút giận.
Đúng như cô ta nói vậy, vùng vẫy trong địa ngục quá lâu, bây giờ không dễ dàng gì mới chờ được cơ hội kéo Dương Tâm xuống cùng, sao cô ta có thể không vui?
“Dương Tâm, tôi sẽ không giết cô, tôi muốn cô sống cho thật tốt, tận mắt nhìn thấy những người mình yêu thương nhìn mình bằng ánh mắt ghê tởm, nhìn thấy người thân nhất của cô tránh cô như rắn rết, mùi vị như vậy, nhất định sẽ đau đớn đến mức muốn chết, tôi phải để cho cô nếm trải loại cảm giác sống không bằng chết này.”
“Thật sao?” Dương Tâm cười lạnh: “Xin lỗi, nguyện vọng của cô sắp tan tành rồi, xem ra bây giờ cô chỉ sống trong địa ngục bình thường, còn chưa nếm trải mùi vị lên núi đao xuống biển lửa, vậy tôi sẽ mượn cô hội lần này để đẩy cô xuống, đẩy cô xuống mười tám tầng địa ngục.”
Nụ cười nham hiểm trên gương mặt Dương Nhã bắt đầu ngưng trệ, chưa đợi cô ta phản ứng lại, đồng tử cô ta bắt đầu giãn ra.
Dương Tâm ngoắc ngoắc ngón tay trước mặt cô ta hai lần, hoàn toàn khống chế cô ta.
Cô quay đầu về phía Dương Thanh, giây tiếp theo, Dương Thanh cũng bị cô dùng thuật thôi miên khống chế.
“Ác giả ác báo, đây là các người ép tôi, thì đừng trách tôi lòng dạ độc ác, để bố con ruột các người ở trong phòng trà này phát sinh chuyện gì đó.”
Có một cơn đau xé từ trong bụng truyền đến, một cảm giác ẩm ướt lan tỏa giữa hai chân.
Cô là một bác sĩ, biết rằng cái thai trong bụng e rằng lành ít dữ nhiều.
Sau khi bị trúng thuốc mê, tức giận rồi còn dùng thuật thôi miên làm hao tổn tâm sức, con của cô, không giữ được nữa rồi.
Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ chính là trả thù cho đứa bé.
Sự thù hận như muốn hủy diệt đó lại lan tràn khắp cơ thể cô, cô chịu đựng sự đau đớn và suy nhược mà lần mò khắp cơ thể của Dương Nhã, thành công tìm được một lọ thuốc.
Khi đưa lên mũi ngửi, không ngoài ý muốn đó là thuốc kích dục, một loại có dược tính cực mạnh.
Không cần đoán, nhất định chuẩn bị dùng trên người cô.
Dương Thành…
Dương Nhã…
Sau ngày hôm nay, bố con hai người sợ rằng chỉ có thể vào viện tâm thần.
Sau khi cho hai bố con họ nuốt viên thuốc, Dương Tâm xâm nhập vào không gian ý thức của Dương Thành bằng sức mạnh ý chí cuối cùng của mình, và xóa bỏ mọi ân oán trong quá khứ giữa nhà họ Trần và nhà họ Lâm trong đầu ông ta.
Sau khi xử lý xong mọi việc, cô lảo đảo đi tới bê cửa, chuẩn bị chạy trốn từ cửa sổ.
Chắc hẳn có vệ sĩ canh gác bên ngoài, với tình trạng hiện tại thì cô cũng không thể xử lý được, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục thân bại danh liệt.
Cô men theo bệ cửa sổ, mượn lực dây thép cùng móc treo leo lên tầng hai, cuối cùng bởi vì trọng tâm không ổn định rơi thẳng vào một căn phòng trong đó.
Trong phòng bao vốn đang trò chuyện, đột nhiên có một vị khách không mời mà đến xông vào, cuộc trò chuyện đột ngột dừng lại.
Người phụ nữ đang ngồi trên đệm bị dọa nhảy dựng lên, giọng run rẩy hỏi người đàn ông đối diện: “Thẩm, anh Thẩm, chuyện, chuyện này, có chuyện gì vậy?”
Thẩm Thành hơi nheo mắt lại, đưa mắt nhìn quanh bóng người đang nằm trên mặt đất, sau đó đột ngột đứng dậy, sải bước đi về phía cô.
“Tâm Tâm, Tâm Tâm, em tỉnh lại đi, em bị sao vậy?”
Nhìn xuống, anh nhìn thấy vết máu trên quần cô, anh chợt giật mình, sắc mặt đột ngột trầm xuống.
Mặc dù chưa từng được làm bố nhưng anh ta biết rõ một người phụ nữ đang mang thai mà đổ nhiều máu như vậy có ý nghĩa như thế nào.
Nhìn vào lượng máu chảy ra…
Đứa bé trong bụng cô sợ rằng không thể giữ lại được.
“Anh, anh, đau quá, bụng em đau quá.”
Trong cơn mê man, theo bản năng cô nắm lấy cánh tay của Thẩm Thành, cũng theo bản năng mà gọi “anh trai”.
Cả người Thẩm Thành run lên, đôi tay run rẩy ôm nửa người cô lên, sau đó gắt gao ôm chặt cô trong ngực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT