Sắc mặt của Lê Vãn Trinh vốn đã tái nhợt nhưng nghe bà ta nói xong thì càng trở nên trắng bệch hơn.
Cô ấy biết rõ bà Triệu không hoan nghênh mình nhưng lại không ngờ bà ta có thể nói những chuyện khó nghe đến như vậy.
Mắng cô ấy thì cứ coi như bỏ qua đi nhưng bà ta còn chửi thêm cả Tiểu Tân nữa.
“Cháu không cần tiền, cháu và Tiểu Tân là trách nhiệm của Triệu An. Anh ấy phải chịu trách nhiệm với hai mẹ con bọn cháu. Bác không cần ở đó khiêu khích cháu đâu, tất cả chỉ vô dụng thôi. Cháu đã chọn Triệu An rồi thì mặc kệ bác nói gì cháu cũng không rời khỏi anh ấy đâu ạ.”
“Cô…” Bác Triệu vô cùng tức giận, đưa tay chỉ xuống dưới bụng cô: “Dáng vẻ này của cô rất quái quỷ đó.
Đến một người đàn ông bình thường cô còn không thoả mãn được thì cô còn mặt mũi gì để đổ thừa con của tôi? Không phải mở miệng ngậm miệng đều bảo thương thằng bé sao? Làm hại thằng bé là cách yêu thương của cô đó hả?”
Lê Vãn Trinh mạnh bạo cắn môi.
Mặc dù cô ấy không ngừng tự nói với bản thân là đừng để ý đến những lời bà ta nói nhưng những chữ này lại tự đi vào đầu óc khiến cho cô ấy vô cùng khó chịu.
“Bác cứ đi đi, cháu không rời khỏi Triệu An đâu. Trừ khi bác có thể khiến cho anh ta bỏ cháu. Nếu không thì dù là ai cũng không thể khiến cháu rời khỏi anh ta đâu.”
Bà Triệu đạp mạnh hai cái lên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô đã không hiểu chuyện như vậy thì tôi cũng chỉ đành kiếm bố của cô. Để ông ta ra mặt dạy dỗ cô lại. Con gái mà không có liêm sỉ như thế thì cũng nên mang về để ông ta chỉnh đốn lại.”
“…”
Lúc này, Tiểu Tân từ bên ngoài chạy vào, mặt vô cùng tức giận, trừng mắt với bà Triệu, rồi rít hét lên: “Tôi thấy người cần giáo dục chính là bà đó. Chỉ có điều tôi nghe nói bố của bà đã chết rồi. Thế thì cũng không còn ai có thể quản được bà. Vậy nên, bà mới ngang ngược đến như vậy?”
Bà Triệu đã bao giờ nghe loại chửi mắng này đâu?
Hơn nữa lời chửi mắng này lại từ một đứa con nít ranh. Làm sao bà ta có thể nhịn được chứ?
Bà ta gần như không còn chút lịch sự nào, có ý định giơ tay đánh lên mặt đứa nhóc kia.
Lê Vãn Trinh hét lên một tiếng, giãy dụa muốn bước xuống giường.
“Bác đừng có động vào Tiểu Tân, có gì cứ đánh cháu này!”
“Đồ không có giáo dục. Mẹ mày đã không biết dạy mày tôn trọng người lớn vậy thì cứ để bà mày dạy lại mày.”
Nói xong, bà Triệu vung cánh tay của mình xuống.
Trong tình huống nguy cấp như vậy, từ ngoài cửa một bóng đen lao vào, đâm thẳng lên bụng của bà Triệu khiến bà ta phải lùi về sau mấy bước cuối cùng bị ngã xuống sàn.
Dương Tùy Ý sờ sờ trán, hừ lạnh nói: “Xem thường anh em của tôi thì cứ ăn một thiết đầu công đi.”
Cũng không biết cậu nhóc dùng bao nhiêu sức lực mà khiến cho bà Triệu ngồi dưới sàn ôm bụng, ra sức rên la.
Dương Tâm từ ngoài bước vô thấy sắc Lê Vãn Trinh trắng bệch ở bên giường, đôi mắt sắc bén đột nhiên lạnh lẽo.
“Cậu mới làm phẫu thuật hôm trước mà, sao giờ lại hành động kịch liệt như vậy? Mau nằm xuống đi.”
Lê Vãn Trinh thấy bà Triệu không tát được Tiểu Tân cũng thở nhẹ ra một chút. Cuối cùng cũng cắn răng nằm xuống lại.
Dương Tâm nhìn thấy bà ta ngồi trên sàn, không cần nghĩ cũng không cần hỏi cũng biết là đã có chuyện gì xảy ra rồi.
“Bà Triệu quả là một người tốt bụng. Trễ như vậy rồi bác còn đến đây thăm đứa con chưa gả và nhà họ Triệu này vậy mà cậu còn làm vẻ tức giận nữa à? Nói vậy là bác đã chấp nhận đứa con dâu muộn này rồi à?”
“Ai chấp nhận cô ta?” Bà Triệu giùng giằng đứng lên, tức giận nói: “Một người sắp chết thì nhà họ Triệu tôi lấy về làm gì?”
Ánh sáng trong mắt Dương Tâm vụt tắt, cô nhìn về phía bà Triệu, cười lạnh nói: “Nếu như không chấp nhận thì bác có tư cách gì mà ở đây khoa chân múa tay hả? Muốn dạy dỗ cô ấy thì đợi khi nào cô ấy trở thành con dâu nhà hiệu Triệu rồi hãy nói tiếp.”
“Cô…” Bà Triệu tức giận vô cùng, bắt đầu nói những lời không nên nghe: “Một đứa con hoang chưa rõ bố đẻ như cô thì có tư cách gì trách móc tôi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT