*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nguy hiểm tiến đến, theo bản năng cô bảo vệ bụng của chính mình.
Cơn đau như dự đoán vẫn không có đến, bỗng nhiên bên hông có một cánh tay đưa ra ôm lấy eo cô, giây tiếp theo cô đụng trúng vào lồng ngực của Lâm Thanh.
“Sao rồi, có bị thương chỗ nào không?”
Trần Uyên lắc lắc đầu, cô muôn giãy giụa ra nhưng lại bị Lâm Thanh mạnh mẽ ôm vào ngực, không thể nào động đậy.
Trần Nhiên nhìn thấy hai người ôm nhau thân mật, không khỏi cười lạnh nói: “Tôi nói vì sao lão già kia lại đột nhiên giao hết tài sản cho Lâm Thanh, hóa ra là hai người đã sớm trở thành một cặp. Lão già kia vì muốn lấy lòng rể hiền quả thật đã để lại hết vốn liếng, vậy các người còn đến tìm tôi làm gì? Đi đưa ma cho lão già kia đi?”
Lâm Thanh hơi cau mày, trên mặt hiện lên vẻ tức giận.
Trần Uyên rưng rưng nhìn Trần Nhiên, giọng nói khàn đặc: “Ở trong mắt anh tiền quan trọng hơn cả bố sao?”
“Mày có tư cách gì mà chất vấn tao?” Trần Nhiên gào lên với cô: “Bây giờ người đàn ông của mày đã có trong tay toàn bộ gia sản rồi đấy, mày còn chạy đến đây làm thánh mẫu làm gì? Trần Uyên mày nghĩ tao ngu sao? Biết rõ các người liên thủ độc chiếm gia sản nhà họ Trần tao còn ngu về nhặt xác lão già kia hay sao?”
“Anh, anh…” Trần Uyên tức giận đến mức cả người run rẩy: “Trần Nhiên, anh là đồ bất hiếu.”
Sao anh ta có thể nói như vậy chứ?
Bố đã sinh ra và nuôi dưỡng anh ta trưởng thành, vì anh ta mà hao tâm tổn trí, vậy mà bây giờ ông mất đi, xương cốt chưa lạnh mà sao anh ta dám nói ra những lời bất hiếu như thế?
vô lực, lại một lần nữa ngã vào lòng Lâm Thanh.
“Anh, anh không thể như thế được. Người chết quan trọng nhất việc an táng, từ xưa đến nay bố chưa bao giờ làm ra những chuyện trái với trời đất, chúng ta không thể để ông, để ông…”
Lời còn chưa nói hết Trần Uyên đã bắt đầu khóc nức nở.
Trần Nhiên không có chần chừ chỉ một chút, dưới chân bước đi càng nhanh hơn, nháy mắt đã đi ra ngoài cửa.
“Chờ chút.”
Người lên tiếng chính là Lâm Thanh, anh nheo mắt nhìn bóng dáng Trần Nhiên, sau đó thấp giọng nói: “Tôi đồng ý với hai điều kiện của anh, cổ phần của nhà họ Trần tôi sẽ chuyển đến danh nghĩa của anh, sau khi anh đưa xương cốt của bố lên núi chôn cất đàng hoàng xong tôi sẽ giúp anh ra khỏi nhà giam.”
Trần Uyên nâng con ngươi lên nhìn Lâm Thanh với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Anh, anh muốn giao tất cả cổ phần ra ư? Anh, anh đồng ý giao ra sao? Kia chính là anh dày công cố gắng mới có được, thật sự đồng ý mang tất cả ra sao?”
Lâm Thanh không nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên mặt Trần Nhiên, chớp mi hỏi: “Thế nào? Anh có đồng ý hay không? Tôi chuyển hết cổ phần công ty của nhà họ Trần cho anh, anh sẽ là cổ đông lớn nhất của Trần thị, tương đương với nắm trong tay cả công ty.”
Trần Nhiên nhìn anh, không dám khẳng định nên hỏi lại: “Cậu thật sự đồng ý mang tất cả cổ phần công ty trả lại cho tôi sao?”
“Anh không cần nghi ngờ, hiện giờ em gái anh đã mang thai con của tôi, anh chính là cậu ruột của con tôi, tục ngữ đã nói rồi, “mẫu thân cữu đại”. Hơn nữa đây vốn dĩ là tài sản của nhà họ Trần, tôi chỉ là thay anh bảo vệ thôi, nếu như anh đã muốn vậy thì tôi tự nhiên sẽ dâng cả hai tay.”
Trần Nhiên yên lặng một lúc, sau đó mạnh mẽ nghiễn chặt hàm răng một cái: “Được, lúc này tôi tin cậu, tốt nhất cậu đừng có mà gạt tôi, nếu không… Cho dù tôi đã đưa lão già kia lên núi chôn cất rồi tôi cũng sẽ tìm cơ hội đào quan tài của ông ta lên.”
Trần Uyên tức giận, cất cao giọng nói định cãi nhau với anh ta môt trận.
Lâm Thanh đưa tay bụm miệng cô lại, dồn tất cả những lời định nói ra kia quay trở về.
“Trước tiên anh hãy cùng với người phụ trách phòng giam làm thủ tục đi, buổi chiều tôi sẽ sai người tới đón anh. Điều kiện thứ nhất hôm nay tôi có thể thực hiện, còn điều kiện thứ hai anh hãy cho tôi ít thời gian, để tôi triển khai cẩn thận sau đó sẽ nhanh chóng đưa anh ra khỏi nhà giam.”
“Được.”