"Đỗ Như Linh đảo mắt và nhanh chóng lắc đầu.

“Không có, làm sao tôi có thể bị cô ta tát vào mặt được? Thiến Thiến, suy nghĩ của cô đã bị cô ta làm lung lay, đừng quên mục đích chuyến đi của cô.”

Mục đích?

Đúng, cô ta đến đây có mục đích.

Dương Nhã đã hứa với cô ta rằng chỉ cần cô ta chống lại người phụ nữ này, sau đó tung tin đồn rằng người phụ nữ này lừa dối em gái mình, cô ta sẽ ủng hộ cô với tư cách là phó giám đốc bộ phận thiết kế.

“Cô lập kế hoạch hãm hại em gái của mình có hợp lý không? Dương Tâm, cô chỉ ghen tị với việc vợ chủ tịch sinh ra người thừa kế cho nhà họ Lục, nhưng những âm mưu xấu xa mà cô đang toan tính vẫn còn non…”

Một tiếng “bốp”.

Dương Tâm vung tay trái lên, trực tiếp tự tát vào mặt cô ta.

“Cô rất vui khi phun ra những lời lẽ bẩn thỉu xấu xa, nhưng đừng phun vào tôi, tính khí của tôi nóng nảy, không đủ kiên nhẫn để chịu đựng cô.”

Ngô Thiến trong tiềm thức đưa tay che hai má đang nóng rực của mình, đôi mắt rực lửa nhìn chằm chằm cô ấy một cách dữ dội: “Cô, đồ hèn hạ, cô lại có thể dám đánh tôi, cô có biết bạn trai tôi là ai không? Anh ấy, anh ấy là phó tổng giám đốc của Lục thị.”

Dương Tâm không quan tâm cô ta, cẩn thận quan sát năm ngón tay hằn trên khuôn mặt đỏ ửng của cô ta, nhìn một lúc, cô quay đầu lại nói với Đỗ Như Linh: “Tôi nhớ là hôm đó đã tát vào mặt cô một dấu tay má bên kia, xem ra có phải là vẻ đẹp đa chiều không, nếu không thì, cô tát vào bên má còn lại của cô ta đi? Hai người các cô từ từ tận hưởng đi.”

Đỗ Như Linh chậm rãi siết chặt nắm đấp buông thõng bên hông.

Rút ra bài học từ mấy lần trước, cô ta không dám hành động hấp tấp nữa, người phụ nữ này là người luyện võ, giằng co với cô ta chỉ thiệt thòi thôi.

Vốn định là kéo Ngô Thiến đến đây sỉ nhục cô ta một trận, nhưng không ngờ rằng cô ta cũng là một đồ ngu ngốc không giữ được bình tĩnh, một lời cũng không nói đã ra tay đánh người.

Mấu chốt là đánh không lại người ta, tay cũng không giơ lên được, cánh tay đã bị cô ta siết chặt.

“Dương Tâm, cô chỉ là một nhà thiết kế ở chi nhánh. Nhưng Ngô Thiến là người quản lý ở trụ sở chính, cũng chính là cấp trên của cô rồi, ở công ty cô đánh cô ấy, có biết phép tắc không vậy?”

Dương Tâm bừng tỉnh, đột nhiên đưa tay vỗ vỗ trán mình nói: “Ôi chao, tôi quên mất chuyện đó rồi, tôi xin lỗi, thực sự rất xin lỗi.”

Nói xong, cô nhanh chóng thả cánh tay của Ngô Thiến ra, sau đó lùi lại hai bước rồi xin lỗi.

Ngô Thiến thở gấp, giơ tay lên và tát vào mặt cô ta một lần nữa.

Một tiếng “bốp”, lại là một cái tát đau nữa vào mặt. 

Ngô Thiến mở to mắt, không dám tin nhìn vào lòng bàn tay tê dại của mình, sau đó nhìn Đỗ Như Linh bị tát bởi chính mình, và nói với giọng run rẩy: “Như, chị Như Linh, tôi, tôi không cố ý đâu, không, tôi không nghĩ đến việc tát chị. ”

Sắc mặt Đỗ Như Linh tái nhợt, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Dương Tâm: “Cô lại có thể dùng tôi làm lá chắn.”

Dương Tâm nhún vai: “Đó chỉ là phản ứng tự nhiên thôi, khi cô gặp nguy hiểm, trong vô thức cô sẽ vươn tay tìm thứ gì đó để che đậy, ai khiến cô đứng cạnh tôi làm gì? Điều này không trách tôi được.”

“Cô…”

“Khụ khụ”

Một tiếng ho nhẹ vang lên từ cửa, phá tan không khí căng thẳng trong phòng.

Ánh mắt của Tô Trị lướt qua những dấu ngón tay hằn đỏ trên khuôn mặt của Đỗ Như Linh và Ngô Thiến, và anh ta không thể không thở dài.

Cuộc chiến giữa những người phụ nữ thực sự rất khủng khiếp, nước mắt hoà nước mắt quá nghiêm trọng, đoán rằng mỗi ngày đều có thể bị hai cái tát vào mặt.

“Giám đốc Tô, cuối cùng anh cũng về rồi, người phụ nữ này, cô ta, cô ta thật sự quá kiêu ngạo, dù sao tôi cũng là cấp cao ở trụ sở chính của Lục thị, cô ta đã mạo phạm tôi tát tôi không kiêng nể gì cả, nên bị trừng trị.”

Tô Trị nhướng mày nhìn Dương Tâm cười nói: “Cô Dương, cô Ngô khiêu khích cô gì vậy, mà cô phải ra tay đánh cô ấy.”

Dương Tâm chỉ tay vào camera giám sát trên trên đỉnh đầu của mình, không nói gì.

Khoé miệng Ngô Thiến nhếch lên hai lần lộ vẻ hung ác.

Người đàn bà chết tiệt này…..

Tưởng rằng có một cái tát vào mặt để làm bằng chứng, rằng có thể cho người phụ nữ này một bài học nghiêm khắc, nhưng không ngờ cô ta lại xảo quyệt đến vậy, lại có thể đứng ngay dưới camera giám sát quay cô tay ra tay.

Không sai, là cô ta ra tay trước, thà đánh cô ta còn hơn bị cô ta đánh, đây không phải là mạo phạm, mà phải gọi là không xảo quyệt bằng người khác.

Vậy e rằng có kêu trời, cô ta cũng không thắng được chữ lý.

Dương Tâm mỉm cười nhìn cô ta với vẻ ân cần: “Có vẻ như cô Ngô không gì có phản đối rồi, nếu đã như vậy, thì chúng ta hãy nhân nhượng cho khỏi phiền đi, cô nên quay lại chườm một túi nước đá lên mặt đi, vài giờ đồng hồ sau nó sẽ giảm sưng.”

“…..”

Ngô Thiến nhấc chân lên và giẫm mạnh xuống đất, sau đó cô ta mới bước ra ngoài với vẻ không cam lòng. 

Tô Trị lắc đầu cười khổ, bước đến khu vực ghế sô pha ngồi xuống, ngước mắt lên nhìn hai người họ, giọng nói ấm áp: “Hôm nay đến hạn nộp bản thảo, chắc hẳn hai vị đã làm xong bản thảo đầu tiên rồi đúng không, trước tiên hai người hãy nộp cho tôi, sau đó tới căng tin ăn trưa, buổi chiều sẽ họp các quản lý cấp cao của Lục thị, giám đốc các bộ phận sẽ thảo luận và quyết định, tôi hứa sẽ công bằng tuyệt đối và sẽ không thiên vị cho bất kỳ bên nào.”

Đỗ Như Linh lắng nghe, trong lòng vui mừng khôn xiết, vội vàng hỏi: “Thật như vậy sao? Kết quả thực sự là do giám đốc các bộ phận quyết định sao? Không phải chỉ có một mình tổng giám đốc Lục quyết định sao?”

Nếu đúng như vậy thì, về cơ bản cô ta đã thắng.

Ngoại trừ Trần Uyên giám đốc nhân sự, giám đốc các bộ phận khác đều có ba phần quan hệ với cô ta, cô ta không tin rằng bằng mối quan hệ trong quá khứ họ không thể không ưu ái cô ta.

Là đệ tử thân truyền của Lỗ Anh, là nhà thiết kế chính cấp cao của trụ sở chính Lục thị, vô số người muốn kết thân cô ta, hơn nữa lần này, chính là cơ hội để các giám đốc bộ phận kết thân cô ta, miễn là họ là những người hiểu chuyện, họ biết mình nên phải làm gì.

Do đó, cô ta chắc chắn chiến thắng!

Tô Trị thông minh đến mức nào, làm sao không thể đoán được trong lòng cô ta đang nghĩ gì.

Con người mà, quá tự phụ thực sự không phải là điều tốt gì cả, sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.

Anh thở dài trong lòng, quay sang nhìn Dương Tâm cười hỏi: “Cô Dương có phản đối gì không? Giám đốc các bộ phận đều là giám khảo, dây là cách công bằng nhất mà tôi có thể nghĩ ra, nếu cô có ý kiến ​​gì khác, thì cứ nêu ra.”

“Hì.”Đỗ Như Linh cười tủm tỉm: “Nếu cô ấy có ý kiến gì khác, chỉ có thể chứng minh lương tâm cắn rứt, sợ hãi rồi, người thợ may chính là một người thợ may, một người có kiến thức nông cạn, tốt nhất nên tự mình biết mình, không tính là quá ngu ngốc, tôi khuyên cô nên sớm từ bỏ cuộc tuyển chọn, nhưng đừng để đến lúc đó thua cuộc rất khó coi, thể điện cũng mất hết.” 

Dương Tâm mỉm cười, lấy từ trong túi ra một tập tài liệu của mình và đưa cho Tô Trị: “Đây là bản thảo thiết kế của tôi, Lục thị được xem là một tập đoàn quốc tế lớn, cơ chế nội bộ kiện toàn, giám đốc của mỗi bộ phận đều là những nhân tài ưu tú do đích thân tổng giám đốc Lục đào tạo, tôi nghĩ họ nhất định sẽ giữ vững nguyên tắc công bằng chính trực, nếu thực sự thất bại, vậy cũng là do kỹ năng của tôi không bằng những người khác.”

“Dừng.” Đỗ Như Linh nhẹ nhàng buông lời xỉ vả: “Giả vờ, cô tiếp tục giả vờ đi, xem vẻ thoải mái, nhưng thực ra trong lòng đã sớm hoảng loạn rồi, đến lúc đó tôi phải từ từ thưởng thức bộ dạng thảm hại của cô.”

Dương Tâm thậm chí còn không thèm nhìn thẳng vào mắt cô ta, sau khi chào Tô Trị, cô quay người rời khỏi phòng giám đốc.

Tô Trị sau khi nhìn cô rời đi, nghiêng đầu nhìn Đỗ Như Linh và thở dài: “Tức nước vỡ bờ, cẩn thận bị một vố đau, cô với tư cách là nhà thiết kế thuộc trụ sở chính của Lục thị, lời nói và việc làm của cô đại diện cho toàn bộ tập đoàn, đừng đụng chạm đến nghịch lân của ông chủ, nếu không sẽ chẳng có ai có thể cứu được cô, Tôi sẽ không nói gì về điều này, cô tự giải quyết ổn thoả đi.”

Đỗ Như Linh lạnh lùng nói: “Chỉ là cô ta, mà có thể khiến tôi thất bại được? Thật nực cười!”"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play