Không phải, anh Phó hỏi như vậy chẳng khác nào chê bai hội đồng thẩm định ngọc là dốt đặc cán mai hay sao? “Anh Phó à, tôi nghĩ chúng ta nên bỏ qua ý kiến của cô Dương Tâm.”

“Đúng vậy, mặc dù trong các lĩnh vực khác thì cô ta rất giỏi nhưng trong lĩnh vực giám định ngọc thì cô ta cũng giống như một tân binh mà thôi. Chắc là anh không biết đó thôi. Cách đây vài ngày, cô ta cũng thừa nhận rằng sợi dây chuyền “nước mắt người đẹp” mà sư mẫu Vân Dao của cô ta tặng cho ân sư Cố Ngọc Ngạn của cô ta như một biểu tượng của tình yêu là đồ giả.

Anh thực sự không thể đặt hy vọng vào một thứ không ra gì như cô ta như vậy được.”

“Đúng vậy, không thể tin tưởng ý kiến của cô ta được.”

Phó Đức Chính nghiêm nghị nhìn quét qua mọi người khiến ai nấy đều ngậm miệng lại.

Người đàn ông mặc quân phục này đứng ở nơi đó như một bức tượng đài, chưa nói đến việc anh ta còn nắm giữ binh quyền trong tay. Vì vậy anh ta là một nhân vật vô cùng tầm cỡ.

“Cô Dương, tôi hy vọng cô có thể thực hiện lời hứa trước đây và nói cho chúng tôi biết sự thật.”

Dương Tâm khẽ thở dài, ánh mắt lướt nhìn qua Dương Mỹ một vòng.

Rốt cuộc, người phụ nữ này sẽ bị phá hủy bởi ham muốn của chính cô ta.

Nếu hôm nay cô ta phủ nhận ngọc huyết này là thật thì có thể sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.

Nhưng cô ta cứ muốn chết, cô ta không biết phân biệt được tình huống mà cứ ăn nói lung tung, lấy giả đánh tráo thật. Như vậy cũng chỉ có thể trách cô ta tự làm tự chịu mà thôi.

“Không phải, đây không phải là ngọc tỷ thật. Chữ khắc trên ngọc tỷ thật không phải khắc ở phía ngoài của ngọc tỷ mà được khắc chìm vào bên trong ngọc tỷ. Chỉ dựa vào điều này, tôi đã dám kết luận đây không phải là ngọc huyết thật.”

Dương Mỹ từ trên ghế đứng phắt dậy, cô ta nhìn chằm chằm Dương Tâm mà tức giận nói: “Cô Dương, tôi không có thù hận gì với cô, sao cô cứ nhằm vào tôi hết lần này đến lần khác vậy? Lần trước là ở buối đấu giá sợi dây chuyền là như vậy và bây giờ việc xác định ngọc tỷ cũng vậy. Có phải là cô muốn hủy hoại danh tiếng của tôi thì mới sẵn lòng từ bỏ hay không?”

Vừa dứt giọng thì ông Hồng ở bên cạnh cũng hùa theo, dù sao thì bây giờ họ cũng là châu chấu trên cùng một con thuyền rồi.

“Thanh niên ngu dốt, ngay cả ngọc tỷ thật như thế nào mà cô còn chưa nhìn thấy thì làm sao cô có thể kết luận chữ trên ngọc tỷ phải được khắc chìm vào trong chứ? Cô chính là đang đánh lừa dư luận, không thấy cắn rứt lương tâm sao?”

“Cô đừng nói với mấy ông già chúng tôi rằng cô đã nhìn thấy ngọc tỷ thật nha. Nếu cô đã nhìn thấy nó thật thì đó sẽ là một câu chuyện ầm ĩ trên thế giới này rồi.”

“Đây là hội nghị thẩm định cấp quốc gia, nơi đây có vô số chuyên gia quy tụ. Không đến phiên một hậu bối nhỏ nhoi như cô lên tiếng đâu. Nếu cô thức thời thì mau chóng lui về đi, đừng có ở đây mà ăn nói ngông cuồng nữa.”

Dương Tâm hơi buồn cười.

Với năng lực này mà trở thành một chuyên gia dày dặn kinh nghiệm thì quả là vô lý.

Nếu hôm nay họ thừa nhận rằng họ không thể phân biệt rõ được ngọc này là thật hay giả thì còn có thể bình an vô sự.

Tuy nhiên, nếu họ khăng khăng nói rằng viên ngọc tỷ này là thật và một ngày nào đó người ta khẳng định đó là đồ giả cao cấp thì họ sẽ phải chịu hậu quả thôi.

Xung quanh ồn ào dần lên và rất nhiều người đang chĩa nòng súng về phía Dương Tâm.

Dương Tâm luôn nở một nụ cười mỉm trên môi, cô tựa đầu vào vai Lục Gia Bách rồi mỉm cười nói với Phó Đức Chính: “Anh nhìn xem, bọn họ không tin tôi, bọn họ luôn khẳng định đây là đồ thật. Chi bằng anh hãy hùa theo đám đông mà cho rằng nó là thật đi.”

Phó Đức Chính nghe thấy vẻ khó chịu trong giọng điệu của cô.

Đúng là chuyện này nên trách anh ta. Anh ta biết rằng việc đẩy cô ra sẽ khiến cô bị áp lực vô cùng lớn, nhưng dù sao thì ta cũng vẫn sẽ làm như vậy.

Bây giờ cô bị mọi người chống lại thì tức giận cũng là chuyện bình thường.

“Xin lỗi vì đã đặt cô vào tình thế khó khăn, nhưng chuyện này tôi cũng chỉ có thể lựa chọn như vậy. Bởi vì tôi không thể trơ mắt nhìn thấy ngọc tỷ thật bị cuỗm đi mất, mà trong khi đó trong bảo tàng quốc gia lại cất giữ một khối ngọc tỷ giả được.”

Dương Tâm khoát tay.

Cô hiểu được sự khó xử của Phó Đức Chính. Nếu hôm nay cô không làm cho ra nhẽ chuyện này thì sau này muốn sửa sai sẽ càng khó hơn.

Nguyên nhân khiến cho giọng điệu của cô không vui vì do cô đang mang thai, mà phụ nữ đang mang thai thì quả thực dễ cáu kỉnh hơn người thường.

Phó Đức Chính đứng trên sân khấu khẽ quát một tiếng thì đã ngăn chặn được những tiếng ồn ào huyên náo xung quanh. Sau đó anh ta gằn từng chữ: “Tôi tin rằng mọi người cũng không muốn ngọc huyết thật bị mất trộm ở bên ngoài và chúng ta lại đang sưu tầm một loại hàng giả ở đây, đúng không?” Chỉ một câu nói của anh ta thôi cũng khiến những người đang tranh cãi đỏ mặt tía tai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play