*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ngọc Hiểu, chúng ta cũng mau chóng rời đi thôi.” Mẹ Cố ở một bên thúc giục. Cố Ngọc Hiểu mấp máy môi, tiến lên kéo lại Thẩm Thành đang sơ tán đám người, gấp gáp nói: “Thành, thế lửa còn chưa lan tràn lên đây, chúng ta ở tại tầng sáu, trong thời gian ngắn cũng sẽ không bị đốt chết được. Lễ đính hôn cũng chỉ còn bước cuối cùng thôi, những cái khác đều giản lược đi, chúng ta chỉ cần trao đổi tín vật thôi có được hay không?”

Sắc mặt Thẩm Thành tối xuống, lạnh lùng liếc nhìn cô ta, quát to: “Là lễ đính hôn này quan trọng hay là tính mạng quan trọng?”

Cố Ngọc Hiểu muốn nói là lễ đính hôn quan trọng, nhưng mà vừa nhìn thấy ánh mắt Thẩm Thành lạnh lẽo không có độ ấm thì cô ta lại không dám nói.

Mẹ Cố thấy con rể sắp nổi giận thì vội vàng giữ chặt cánh tay con gái: “Ngọc Hiểu, con đừng hồ đồ, lễ đính hôn có thể trì hoãn tổ chức, nhưng nếu mất mạng rồi thì cái gì cũng mất. Nghe lời, đừng thêm phiền cho Thẩm Thành, nó còn phải sơ tán khách mới, đừng ảnh hưởng tới nó.”

Cố Ngọc Hiểu rưng rưng nhìn mẹ mình, nức nở nói: “Mẹ, con phải phí thật nhiều tâm tư mới khiến cho anh ấy đồng ý đính hôn, bây giờ lại xảy ra chuyện này, con không cam lòng, con không cam lòng!”

“Aiz.” Mẹ Cố khẽ thở dài một tiếng, cũng không biết nên khuyên cô ta thế nào, chỉ có thể lôi kéo tay cô ta không để cô ta gây ầm ĩ cho Thẩm Thành.

Lúc này, Thẩm Thanh Vi lại từ một bên đi tới, giữ chặt cánh tay còn lại của Cố Ngọc Hiểu, hạ giọng nói: “Còn nhiều thời gian, cũng không phải gấp gáp nhất thời. Em vừa nhận được tin tức, Hải Cẩn đã đi theo người của gia tộc Hải Nhân trở về nước, về sau sẽ không còn người nào dây dưa anh trai em nữa, chị còn sợ cái gì?”

“Tiện nhân kia rời đi rồi?” Cố Ngọc Hiểu hơi kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, đã rời đi rồi, em vẫn luôn phái người chú ý tới đám người gia tộc Hải Nhân, xác định bọn họ đã rời khỏi Hải Thành.”

Cố Ngọc Hiểu cắn răng, nuốt xuống không cam lòng, nói: “Được, chị nghe em.”

“Vậy là đúng rồi.”

Sau khi Lục Gia Bách và Dương Tâm rời khỏi, vốn là dự định trở về cơ sở y tế, thế nhưng xe chạy được nửa đường thì liền nhận được điện thoại bà Lục gọi tới.

Dương Tâm biết được khách sạn Thế Kỷ phát sinh hỏa hoạn thì tức giận đến mức lại suýt chút nữa động thai khí.

Còn cần phải tra sao?

Còn cần phải đoán sao?

Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra chính là thằng nhóc Dương Tùy Ý kia làm.

“Đi khách sạn.”

Lục Gia Bách một tay cầm lái, một tay vuốt vuốt nơi giữa trán đã hơi gồ lên, có hơi nhức đầu nói: “Thằng nhóc mặc dù có hơi quá đáng, nhưng điểm xuất phát là đúng. Anh cũng cảm thấy con gái nhà họ Cố không xứng với anh vợ anh.”

Dương Tâm lạnh nhạt quét mắt qua nhìn một cái.



Nếu như anh thật sự tức giận, vậy đoán chừng có thể là bị hai thằng nhóc phá hoại kia làm cho tức chết.

“Không sao đâu, bây giờ anh còn có thể thay chúng nó thu dọn cục diện rối rắm, chờ ngày nào đó anh không làm được nữa thì chứng minh chúng nó đã có thể tự mình đảm đương một phía rồi. Tính tình cuồng ngạo cũng là một điểm tốt, coi như là có điểm xuất phát cao hơn những đứa trẻ bình thường.”

Dương Tâm im lặng nhìn trời: “Thôi đi, không đi khách sạn nữa, bên kia bây giờ nhất định là như ong vỡ tổ, trước tiên anh đưa em đến biệt thự nhà họ Lục, sau đó lại xách hai thằng nhóc con kia trở về cho em.”

“…”

Tại quán cà phê.

Thẩm Thanh Vi lén lén lút lút đẩy ra một cửa phòng riêng trong quán.

Nhìn Trần Cát Phượng đang ngồi trên ghế sô pha, cô ta không nhịn được trách mắng: “Bây giờ là thời kỳ đặc thù, hôm nay lễ đính hôn của nhà họ Thẩm bị phá hư, vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào, lúc này mẹ lại tìm con làm gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play