Tiếng kêu hoảng sợ mang theo trống trải của Nam Kiên vang lên.
Phân bộ Ám Long.
Phòng y tế.
Nam Kiên hơi cúi đầu tựa vào tường, không biết đang suy nghĩ gì, hơi thở toàn thân lạnh lẽo như nước.
Trên hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, giây kế tiếp, Lạc Hồ vội vã chạy tới.
Anh ta không nhìn đến Nam Kiên, đôi mắt nghiêm lại quét qua đường chủ Dư ở một bên, trầm giọng hỏi: “Không phải tao đã thông báo cho mày sao, không được dùng hình với em gái tao, mẹ nó, tai mày bị phân lấp rồi hả? Chán sống rồi đúng không, muốn ông đây cho mày một súng hả?”
Đường chủ Dư sợ đến nỗi run rẩy hai chân, tay chống lên tường mới gắng gượng đứng vững được, không đến nỗi khụy gối xuống đất.
“Hữu, hữu chưởng sự, Thận Hành Đường của phân bộ do tổng bộ quản lý, là tổng bộ thống nhất sắp xếp người trong coi, tôi theo chân bọn họ chào hỏi, nhưng bọn họ lại nói phải dựa vào quy tắc để làm việc, tôi cũng đâu còn cách nào khác.”
Lạc Hồ vung nắm đấm lên, nện vào mặt đường chủ Dư, khiến cho anh ta lùi liên tục về phía sau mấy bước.
“Mẹ nó mày không có mồm à? Không biết báo lại tình hình cho tao? Mặc cho chúng nó tra tấn với em gái tao?”
Đường chủ Dư sắp khóc đến nơi.
Hiện giờ ông ta có nói cái gì cũng đều sai, càng nói càng thêm sai, sai hơn là thêm một phần nguy hiểm.
Cuối cùng, ông ta dứt khoát không lên tiếng nữa, yên lặng lùi sang một bên, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình.
Lạc Hồ xoay người nhìn về phía Nam Kiên bên cạnh, cười lạnh nói: “Người chào hỏi với Dư Huy là tôi, đến cầu xin thủ lĩnh khoan hồng cũng là tôi. Cậu Nam mặt cũng dày đấy, chẳng cần làm gì mà cũng có được công lao, trơ mắt đón em gái tôi từ hầm giam ra, tôi hỏi cậu, cậu lấy đâu ra mặt mũi để đứng ở đây?”
Nam Kiên mím chặt đôi môi mỏng, không mở miệng nói lời nào.
Anh ta không đi chào hỏi? Không, anh ta đánh, hơn nữa còn uy hiếp được người phụ trách của Thận Hành Đường, nếu như Lạc Hà thật sự chết dưới cực hình, điều đầu tiên anh ta làm chính là làm thịt cả nhà gã ta.
Người phụ trách kia cũng sợ anh ta làm gì mù quáng, cho nên khi tra tấn không dám dùng quá sức, không thì với thể chất của Lạc Hà, đã chết từ lâu rồi.
Về việc cầu xin thủ lĩnh, anh ta chẳng những gọi điện thoại cầu xin, còn tự mình đi gặp thủ lĩnh một lần, nếu không Lạc Hồ lại tưởng rằng chỉ với sức của một mình anh ta mà có thể khiến thủ lĩnh đồng ý thả Lạc Hà ra sao?
Đối tượng Lạc Hà ám sát là Tô Yến.
Tô Yến là ai?
Con gái duy nhất của thủ lĩnh đời trước, cô ta có rất nhiều người ủng hộ ở tổng bộ, sự kiện ám sát lần này cũng khiến nhiều người tức giận, những ông già ở tổng bộ kia đều la hét muốn giết Lạc Hà.
Tuy rằng thủ lĩnh quyền cao chức trọng, nhưng để hạ được lửa giận của nhiều người như vậy phải tiêu hao một đống tinh thần và thể lực, không phải chỉ với một câu nói của Lạc Hồ là khiến ông ta gật đầu đồng ý giúp một tay.
Lạc Hồ thấy anh ta không nói lời nào, vung tay lên chuẩn bị đánh anh ta.
Lúc này, cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, một nữ bác sĩ đã đứng tuổi đi từ bên trong ra. Nam Kiên đẩy Lạc Hồ ra, thong dong đi tới cửa, nhíu mày hỏi: “Cô ấy thế nào rồi? Có gì nguy hiểm đến tính mạng không?”
Nữ bác sĩ vuốt cằm nói: “Thưa Tả chưởng sự, mặc dù tình trạng vết thương của cô Lạc nghiêm trọng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, ngài không cần phải lo lắng, thế nhưng…”
Nói đến đây, trong mắt nữ bác sĩ xẹt qua chút thương hại và đau lòng.
Cô gái kia rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?
Chặt đứt cánh tay không nói, lại còn…
Cô ta đã chẳng khác gì một con búp bê sứ trăm nát ngàn vỡ, bể tan tành rồi.
Cô ta rõ ràng là em gái của Lạc Hồ, người yêu của Nam Kiên, hai người đàn ông này có quyền thế nhất Ám Long này bảo vệ cô ta, coi cô ta như sinh mệnh, vốn nên là một đối tượng khiến người khác hâm mộ, thế nhưng cuối cùng…
Tất cả những điều bất hạnh lại trút hết lên người cô ta, khiến người ngoài nhìn vào cũng không nhịn nổi mà rơi lệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT