*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Aiz.”

Ông cụ khẽ thở dài: “Ông cũng đoán là như vậy. Con bé đó thật hiền lành tốt bụng. Con bé không muốn cắt đứt con đường sống của người khác. Có điều con bé đã lùi một bước nhưng liệu rằng cô gái nhà họ Thẩm kia có chịu nhường một bước hay không?”

Thẩm Thanh Vi sẽ lùi lại một bước sao?

Không, không bao giờ. Dựa trên sự hiểu biết của anh về người phụ nữ đó thì nhất định cô ta sẽ không chịu nhượng bộ đâu.

“Sẽ không đâu. Cho nên cháu mới tìm cơ hội để cô ta tự tìm đường chết. Dương Tâm đã không muốn giành lấy thân phận của cô ta nên đã lựa chọn từ bỏ. Nếu cô ta không biết trân trọng thì chỉ có thể cút xéo khỏi nhà họ Thẩm mà thôi.”

Đột nhiên ông cụ cười lớn: “Thằng bé này, từ nhỏ đã có âm mưu đầy một bụng rồi. Bất kể là thằng nhóc Tuấn hay là ai cũng không đấu lại cháu. Bây giờ trưởng thành rồi càng không thể tính kế lại cháu.”

Lục Gia Bách cong môi cười: “Cám ơn ông ngoại đã khen cháu ạ.”

“…”

… Ngày hôm sau.

Tại nhà bảo tàng Hải Thành.

Có rất đông du khách vì nghe tiếng tăm mà đến đây.

Bởi vì họ biết được rằng bảo tàng đã đặc biệt mời một nhà giám định Trì Mộ đến thuyết giảng nên họ đều háo hức đến xem.

Toàn bộ hội trường đều chật cứng người.

“Mọi người mau nhìn kìa. Là vị sư phụ Trì Mộ đã đến rồi.”

Dương Mỹ bước ra khỏi phòng tiếp khách cao cấp trên đôi giày cao gót, xung quanh là rất nhiều nam nữ chuyên nghiệp mặc vest và giày da. Tất cả đều là lãnh đạo cấp cao trong viện bảo tàng.

Khuôn mặt cô ta tràn đầy ánh sáng tự tin, giả vờ làm một nhà giám định có tên tuổi vài ngày đã khiến cô ta tái sinh. Cô ta không còn là một giám định viên bình thường không ai quan tâm trước đây nữa.

Bây giờ cô ta đã trở thành một giám định viên được săn đón trong giới chơi đồ cổ rồi.

Còn về nhà giám định Trì Mộ thực sự thì tốt nhất là chết đi.

Cho dù cô ta chưa chết nhưng lúc này có đứng lên tố cáo cũng vô ích, bởi vì Dương Mỹ đã có được lòng tin và sự ngưỡng mộ của mọi người.

“Sư phụ Trì Mộ, tôi nghe nói một số di vật văn hóa sẽ được chuyển từ nước ngoài trở về trong vài ngày tới. Những di vật văn hóa này đều là những di vật lịch sử nên không thể truy tìm nguồn gốc lai lịch. Có thể sẽ là hàng giả, cô có thể phân biệt được thật giả hay không?”

“Đúng vậy, đúng vậy. Không biết Cục Di Tích Văn hóa đã mời bao nhiêu thẩm định viên tổng thể cho lô di vật văn hóa này nhưng không ai dám đảm nhận công việc này. Thứ nhất, lô di vật văn hóa này quá đắt, họ đều lo lắng sẽ xảy ra sự cố. Thứ hai, quả thật di vật văn hóa này rất khó xác định. Vì họ sợ rằng đồ giả sẽ bị coi là thật, còn đồ thật sẽ bị bỏ rơi mà dẫn đến kiện tụng.”



biết cha mình là ai, thậm chí không biết nguồn gốc của mình ở đâu. Cái loại dã chủng đã khiến ông Dương phải đội chiếc mũ xanh trong hơn hai mươi năm và nuôi con thay cho người khác cũng hơn hai mươi năm thì coi là gì chứ?”

“Đúng vậy, lại khoác thêm nhiều thân phận lớn thì sao? Cũng chỉ là một loài hoang dã vô danh tiểu tốt mà thôi. Trước kia cô ta họ Dương, bây giờ còn không thuộc cái họ rác rưởi nào nữa kìa. Cô ta có tư cách gì mà gả vào nhà có gia thế hàng đầu như nhà họ Lục chứ?”

“Mấy người là đố kị và ghen tị với người ta nên sinh ra hận thù. Mấy người thật vô liêm sỉ mà.”

“Cô đang mắng ai vô liêm sỉ vậy hả?”

“Tôi đang mắng cô đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play