Trên xe.

Lạc Hồ vừa xoay vô lăng vừa lặng lẽ nói: “Xin lỗi, tôi xin lỗi cô vì câu nói mấy ngày trước kia, sáu năm trước xảy ra chuyện gì tôi cũng không biết, vì vậy rốt cuộc là tôi thích cô hay lợi dụng cô cũng không thể nào biết được, cô cho tôi một chút thời gian để tôi điều tra lại chuyện năm đó.”

Hải Vy mím chặt môi, quay mặt đi, ánh mắt rơi vào cảnh đêm ngoài cửa sổ.

Thích cũng được, lợi dụng thì cũng xong, đều không thể thay đổi được sự thật anh ta năm đó giấu giếm thân phận thật sự của mình mà tiếp cận lợi dụng cô ta.

Cũng không thay đổi được sự thật lúc cô cần anh ta nhất, anh ta lại không từ mà biệt, còn cướp đi cả tình báo quan trọng nhất của gia tộc Hải Nhân.

“Anh không cần phí sức nữa, bao năm xa cách, tình cảm đã phai nhạt rồi, anh của hiện tại với tôi mà nói cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi, người đàn ông tôi yêu không phải anh, các người đến tên cũng khác nhau.”

Lạc Hồ khẽ cau mày, anh ta không giỏi việc dỗ dành phụ nữ.

Trên thực tế, mấy năm nay anh ta không hề tiếp xúc với người khác phái, càng đừng nói gì đến việc dỗ bọn họ.

“Cô yên tâm, đứa bé sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, qua mấy ngày nữa cô có thể gặp được nó rồi, nếu như cô muốn tôi chịu trách nhiệm, tôi cũng không miễn cưỡng, đợi đứa bé được cứu ra tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cuộc sống sau này cho hai người.”

Trong ánh mắt của Hải Vy lóe lên một tia tức giận, vừa chuẩn bị bùng phát, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, lại chịu đựng đè nén xuống.

“Được thôi, vậy tôi xin cảm ơn chuyện Ám Long.”

“…”

Ngày hôm sau.

Tổng bộ tài phiệt Lục Thị.

Dương Tâm không ngờ rằng con gái phủ thị trưởng lại đến công ty báo danh nhanh như vậy.

Nhìn cô gái trẻ duyên dáng yêu kiều đứng trước mặt, cô nhịn không được mà nhăn mặt: “Cô Vương đây là ý gì? Nếu cô đã vượt qua được vòng phỏng vấn, thì nên đi đến vị trí của mình nhậm chức đi, chạy đến phòng hỗ trợ đặc biệt để làm gì?”

Vương Ái Linh cười nhạt, có chút vui vẻ nói: “Giám đốc phòng nhân sự bảo em đến phòng hỗ trợ đặc biệt theo chị học tập, tiện cho việc sau nay thay thế chức vụ của chị.”

Dương Tâm nhướng mày: “Thay thế chức vụ của tôi? Tôi nói là muốn từ chức lúc nào?”

“Chị không phải là mang thai rồi sao? Tóm lại phải xin nghỉ thai sản, trong thời gian chị nghỉ thai sản, công việc của chị sẽ do em đảm nhận.”

Ha!

Nghĩ cũng thật là chu đáo.

Cô có phải là nên cảm ơn cái vị giám đốc phòng nhân sự kia không, cảm ơn đã đưa một thiếu nữ đơn thuần ngấp nghé người đàn ông của cô đến đặt vào phòng chủ tịch, để tiện cho việc quyến rũ người đàn ông của cô bất cứ lúc nào.

“Được, vậy cô cứ ở lại tầng cao nhất đi, bên ngoài có một văn phòng nhỏ, cô dọn ra đó tự mình sử dụng đi.”

Vương Ái Linh tự tin cười một cái.

Kết quả này cô đã lường trước được.

Giám đốc phòng nhân sự đích thân sắp xếp chức vụ cho cô ta, người phụ nữ này cho dù phản đối cũng vô ích.

Dương Tâm từ trên ghế đứng dậy, vơ lấy đống tài liệu trên bàn chuẩn bị đi đến phòng chủ tịch.

Vương Ái Linh nhìn thấy, vội vàng cướp lấy tài liệu trong tay cô: “Hay là để em đi cho.”

Nói xong, cô ta dường như cảm thấy mình có hơi đường đột, lại vội vàng giải thích: “Chị Dương Tâm mang thai, không nên làm việc quá sức, chuyện chạy vặt thế này sau này cứ giao cho em đi.”

Như thế mỗi ngày cô ta đều có thể chạy vô số chuyến đến phòng chủ tịch, gặp anh Lục vô số lần rồi.

Nghĩ tới liền vui vẻ.

Dương Tâm khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên tia khó chịu.

Không đợi cô phản ứng lại, cô gái kia đã ôm tài liệu chạy ra khỏi phòng hỗ trợ đặc biệt.

“…”

Lúc này, tổng thư kí từ bên ngoài tiến vào, đặt mấy phần tài liệu lên bàn xong, thấp giọng nói: “Dương Tâm, cô gái đến báo danh lúc nãy chính là con gái phủ thị trưởng sao? Nhìn cái dáng vẻ muốn quyến rũ người khác đó, chị nên cẩn thận một chút.”

Dương Tâm nhướng mắt.

Xem ra không phải chỉ mình cô có loại cảm giác này, cũng không phải cô vô lí làm ầm ĩ muốn loại trừ nhân viên mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play