Năm đó không còn xương cốt của mẹ, thậm chí cả góc quần áo của mẹ cũng không tìm thấy trong biển lửa. Khi lập bia mộ chỉ chôn quần áo và di vật.
Hôm nay, nhiều năm sau, một người phụ nữ phương Đông từ nước ngoài trở về có cái tên tương tự và khuôn mặt tương tự mẹ cô, đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?
“Anh Lục, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Bên tai vang lên một giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe kéo lại suy nghĩ mơ hồ của Dương Tâm.
Nâng mắt nhìn lên, Trần Cát Phượng và nhóm của bà ta đã đi đến trước mặt bọn họ.
Bốn mắt nhìn nhau, cô nhìn thấy trong mắt bà ta là sự thoáng đạt và yên bình của năm tháng.
Một đôi mắt ôn hòa và duyên dáng, có lẽ chỉ những ai đã từng trải qua những thăng trầm của đời người và những ấm lạnh của cuộc sống mới có thể thể hiện được một ánh mắt như vậy.
Sau khi Trần Cát Phượng và Lục Gia Bách bắt tay, bà ta cười nói: “Sau này ở Hải Thành còn phải dựa vào sự chiếu cố và lời khuyên của anh Lục.”
“Không dám.”
Lục Gia Bách thản nhiên trả lời, bởi vì mọi sự chú ý của anh đều đổ dồn vào người phụ nữ bên cạnh anh.
Ánh nhìn của Trần Cát Phượng không khỏi rơi vào trên người Dương Tâm.
“Đây chắc hẳn là Dương Tâm, cô cả nhà họ Dương của Quốc tế Danh Dương rồi. Đứng cùng cậu Lục đúng là trai tài gái sắc, trông rất giống một đôi tình sâu như biển vậy.”
Nói xong, bà ta chìa tay phải về phía Dương Tâm.
Dương Tâm nhìn đầu ngón tay mảnh khảnh của bà ta, ánh mắt mờ mịt không rõ.
Trầm mặc một lát, cô mới chậm rãi duỗi tay ra nắm lấy tay bà ta, lơ đãng nói: “Chủ tịch Trần trước đây cũng sống ở Hải Thành sao? Vừa rồi khi bà bước vào, tôi thoạt nhìn còn tưởng rằng đã nhìn thấy người quen cũ.”
Trần Cát Phượng nhướng mày cười nói: “Chẳng qua là người giống người mà thôi. Dù sao trong biển người rộng lớn cũng có rất nhiều người trông giống nhau. Chắc là do tôi có duyên với người quen cũ của cô Dương cho nên mới có ngoại hình giống nhau.”
Dương Tâm cười cười, không dấu vết rút lòng bàn tay về, quay đầu nói với Lục Gia Bách: “Ở đây hơi ngột ngạt, em đi ra ngoài hóng gió, anh cứ lo chuyện của anh đi.”
Lục Gia Bách có chút lo lắng nhìn cô, lòng bàn tay to bao quanh eo cô đột nhiên dùng sức: “Nếu em cảm thấy không thoải mái thì anh sẽ đưa em trở về trước. Đừng có cố gắng gượng. Ở đây tốt xấu lẫn lộn, em đi ra ngoài một mình anh sẽ rất lo lắng.”
“Em không sao.” Dương Tâm vươn tay đẩy anh ra, chỉ vào Dương Tùy Ý ở một bên: “Có tai họa ngàn năm này đi với em, có thể xảy ra chuyện gì được? Mọi người cứ tán gẫu đi, em đi ra ngoài và hít thở một chút, lát nữa sẽ quay lại.”
Lục Gia Bách liếc mắt nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn không thể lay chuyển được cô, khẽ thở dài: “Thôi được, từ trước đến nay em là người quyết đoán, anh cũng không thể ép buộc, nếu không em lại tố cáo anh bắt nạt em.”
Nói vừa dứt lời, anh quay đầu nhìn về phía Dương Tùy Ý, dặn dò: “Trông chừng mẹ con cho kỹ, nếu có việc gì thì gọi điện thoại cho bố ngay.”
Dương Tùy Ý trợn tròn mắt: “Bà ấy cũng đâu phải vợ tcon, tại sao con phải trông chừng bà ấy?”
“Hả?”
“Được được được, trông chừng, trông chừng cho kỹ, được chưa? Lúc không có việc gì thì không coi con là người. Lúc có việc thì người thứ nhất làm nô lệ lại chính là con. Gặp phải ông bố như thế còn chẳng bằng không có bố cho rồi.”
“…”
Nhìn theo bóng lưng Dương Tâm rời đi, khóe miệng Trần Cát Phượng vẽ thành một vòng cung kỳ quái.
Ánh mắt bà ta chếch đi và rơi vào khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Lục Gia Bách.
Người thanh niên trẻ tuổi anh tuấn này quả thực quá xuất sắc, đáng để bất cứ người phụ nữ nào cũng phải yêu mến và theo đuổi.
Ừm, con gái của bà ta xứng đáng là con gái nhà danh giá được nhà họ Thẩm nuôi dưỡng, được khí chất cao quý của nhà họ Thẩm hun đúc hơn mười năm, giờ đã phát triển khả năng quan sát rất tốt.
Mặc dù hành trình theo đuổi tình yêu có chút gập ghềnh, nhưng đó cũng xem như là một loại rèn luyện.
Bà ta sẽ giúp con gái lấy được người đàn ông này và trở thành ứng cử viên mới cho vị trí bà chủ của nhà họ Lục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT