“Mẹ, mẹ ơi, nếu đó là sự thật thì sao? Nếu năm đó quả thực có ai đó đem con gái ruột của mẹ đi, để con thay thể con gái thật của mẹ, mẹ có hận con không? Mẹ có đuổi con ra khỏi nhà họ Thẩm không?”
“Ôi trời.” Lâm Vũ Loan vỗ mạnh vào lưng cô ta, trách cứ nói: “Con nói bậy bạ gì vậy? Nhà họ Thẩm vất vả nuôi con trưởng thành như vậy, làm sao có thể đuổi con ra khỏi nhà được? Ngoan, Thanh Vi đừng nghĩ linh tinh, con sẽ mãi là con gái của mẹ, là thiên kim của nhà họ Thẩm.”
Thẩm Thanh Vi nằm trong vòng tay của Lâm Vũ Loan, khóe miệng cong lên một nụ cười quái dị.
Cô ta vẫn còn cơ hội, chỉ cần nhà họ Thẩm không đuổi cô ta ra khỏi nhà thì cô ta vẫn còn cơ hội.
“Còn bố thì sao? Đều nói con gái là người tình kiếp trước của bố. Nếu con không phải là con gái của bố, cũng không phải là người yêu của bố nữa. Liệu bố có còn chiều chuộng con như trước kia nữa không?”
Lâm Vũ Loan vội vàng quay đầu nhìn về phía chồng, ý bảo anh nhanh tỏ thái độ đi.
Bố Thẩm hơi cau mày, sau khi do dự một lát mới thử nói: “Cho dù là con ruột hay con nuôi bố cũng sẽ không vứt bỏ.”
Câu trả lời của ông thật ra rất đúng trọng tâm.
Đồng thời cũng chứng minh cho Thẩm Thanh Vi thấy nếu như Dương Tâm đúng thật là con gái ông, ông sẽ không bao giờ để lưu lạc ở bên ngoài.
Con gái chân chính của nhà họ Thẩm nên được hưởng vinh hoa phú quý thuộc về mình.
Thẩm Thanh Vi sau khi nghe xong bố Thẩm nói những lời đó, cô ta chậm rãi nắm chặt hai bàn tay lại.
Trong cái nhà này chỉ cho phép tồn tại một mình cô ta, một khi có nhiều thêm một Dương Tâm, vậy thì cô ta còn có địa vị gì nữa chứ?
Cho nên Dương Tâm nhất định phải chết.
…
Nhà họ Dương.
Trong phòng khách.
Dương Thành đưa tay ném một xấp báo xuống mặt bàn, căm tức trừng mắt nhìn Tôn Bích Như đang ngồi ngay ngắn trên sofa.
“Đây có phải do bà tiết lộ ra ngoài không? Ai kêu bà đi nói ra ngoài Dương Tâm không phải cốt nhục nhà họ Dương?”
Hiện tại tất cả mọi người bên ngoài đều đang cười ông, cười ông bị chính vợ mình cắm sừng.
Tôn Bích Như nhìn người đàn ông trung niên bụng phệ trước mặt, ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét.
Vẫn là những chú trai tơ bên ngoài làm bà ta vui tai vui mắt, cũng có thể làm cho bà ta được thỏa mãn.
Nếu không phải lão già kia thủ đoạn cao, nắm giữ hơn nửa gia sản nhà họ Dương trong tay không chịu nhả ra, thì bà ta đã sớm vứt bỏ lão để đi vui vẻ cùng mấy chàng trai tơ rồi.
“Cái này không phải tôi tiết lộ ra ngoài. Dương Thành, chẳng lẽ ông không vui sao?”
Vui vẻ?
Vui vẻ cái gì?
Trong chốc lát Dương Thành không có phản ứng gì: “Lời nói này của bà là có ý gì?”
Vẻ chán ghét trong ánh mắt của Tôn Bích Như càng thêm sâu sắc, đồ con lợn này, rõ ràng như vậy mà cũng không đoán ra được à?
Nếu Dương Tâm không phải cốt nhục nhà họ Dương, vậy thì năm đó Trần Thục Quyên sinh ra con gái đã bị người ta đánh tráo.
Nói trắng ra thì ông ta không bị cắm sừng, mà con gái ruột của ông ta, làm thế thân cho Dương Tâm trở thành thiên kim tiểu thư cao quý nhà họ Thẩm.
“Nếu như Dương Tâm chính là con gái của nhà họ Thẩm, vậy thì con gái nhà họ Thẩm hiện tại chính là con gái ruột của ông. Ông không thấy dáng vẻ của Thẩm Thanh Vi và Trần Thục Quyên rất giống nhau sao?”
“…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT