*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một khi người đàn ông này lộ ra nụ cười như thế, đó thường là dấu hiệu của cơn tức giận sắp bạo phát, và có người sắp phải gặp nạn.
“Tôi đưa cho anh hai bức ảnh, sau đó anh sẽ ẩn danh đăng chúng lên mạng. Tiêu đề là “Con gái lớn Dương Tâm của nhà họ Dương và phu nhân của nhà họ Thẩm, Lâm Vũ Loan có tướng mạo giống nhau, như hai mẹ con”. Sau đó phát ra tin tức Dương Tâm không phải là con gái ruột của nhà họ Dương.”
“Chuyện này…” Người bên kia hơi ngập ngừng: “Chủ tịch Lục, không cần bàn chuyện này với phu nhân trước sao? Dù sao cũng liên quan đến thân thế của cô ấy.”
Lục Gia Bách cười lạnh một tiếng: “Đã có người bắt nạt đến đầu vợ tôi, thật sự coi tôi đã chết sao? Phu nhân tính tình lạnh nhạt, chuyện đã qua sẽ để nó qua đi. Nhưng tôi không thể để cô ấy nuốt trôi cơn tức này. Anh cứ làm theo dặn dò của tôi là được.”
“Vâng.”
Vừa nói xong, cô cũng bước đến bên giường.
Sau khi Lục Gia Bách vươn tay lấy đi cái khay trong tay cô, đặt lên trên chiếc bàn cạnh giường, anh nắm lấy cánh tay cô để cô ngồi dựa vào lòng anh.
“Dương Tâm, đã điều tra ra người động tay trên xe rồi.”
Dương Tâm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh.
Từ góc độ của cô, chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ trên khuôn mặt của anh, phảng phất lộ vẻ tàn bạo.
Cô đảo mắt thử hỏi: “Dương Nhã? Thẩm Thanh Vi? Hay là Phó Tuyền? Hoặc là cái cô Lộ Ty đó?”
Được rồi.
Nghĩ kỹ lại, cô thật sự đã đắc tội không ít người.
“Là Thẩm Thanh Vi.” Lục Gia Bách ngưng trọng nói: “Em muốn cho cô ta một con đường sống, nhưng cô ta quá cứng đầu, cứ muốn lao đầu vào chỗ chết. Lần này là động tay trên xe, lần sau không biết chừng sẽ trực tiếp đâm em một nhát dao. Dương Tâm, người u mê không tỉnh ngộ như vậy, chúng ta không thể nhân nhượng.”
Dương Tâm nhướng mày, vươn tay ôm lấy cánh tay anh, cười nói: “Em đoán là anh đã ra tay thu dọn cô ta rồi, ừm, anh dùng biện pháp gì vậy?
Có lẽ là lộ ra việc em giống với Lâm Vũ Loan, sau đó lại nói ra việc em không phải con gái ruột của nhà họ Dương, hai điểm này đã đủ gây náo động ở bên ngoài.”
Lục Gia Bách hơi cúi đầu, xoa xoa cái trán của cô, dịu dàng nói: “Trên đời này người hiểu anh nhất vẫn là em. Dương Tâm, em đừng trách anh tự mình quyết định. Người có ý đồ làm hại em anh sẽ không tha cho bất cứ một ai.”
Dương Tâm khẽ thở dài, thoải mái nói: “Thẩm Thanh Vi không giống vậy. Cô ta có ân cứu mạng với anh. Hơn nữa cô ta đã ở cùng nhà họ Thẩm nhiều năm rồi. Em không thể mặc kệ tất cả mà kéo cô ta xuống nước.”
“Là cô ta gây chuyện trước. Việc này không trách em được, em đừng nghĩ lung tung nữa, chuyện này cứ giao cho anh xử lý.”
Dương Tâm thu lại vẻ mặt rầu rĩ, mỉm cười nói: “Được, em cái gì cũng không quan tâm nữa. Cho dù trời có sập, cũng đã có anh chống đỡ. Em sợ cái gì chứ?”
Lục Gia Bách vươn tay bóp má cô: “Sau này cứ dựa vào anh như vậy, hiểu không?”
“Ha ha.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT