Lục Gia Bách không lên tiếng, hai cánh tay ôm chặt cô vào lòng mình.

Nếu như có thể giữ lại đứa trẻ thì tốt quá rồi.

Anh vô cùng ước ao có thể nhìn thấy đứa con của mình được thành hình trong bụng cô, sau đó hai người tay nắm tay chờ ngày đứa trẻ chào đời.

Thấy anh không lên tiếng, Dương Tâm ngẩng đầu lên nhìn anh, cau mày hỏi: “Lục Gia Bách, anh có đang nghe em nói không?”

“Ừm, anh đang nghe đây, em thật sự muốn giữ lại đứa bé này sao? Đừng vì mấy câu nói của mẹ anh mà thay đổi ý định. Anh không muốn em phải chịu uất ức.”

Dương Tâm trừng mắt nhìn anh: “Không ngờ em nói với anh nhiều như vậy đều là nước đổ đầu vịt, một chữ anh cũng không nghe lọt tai. Nếu như anh nghe thì làm sao có thể nói em vì nghe lời mẹ anh mới đổi ý?”

Lục Gia Bách vươn tay vuốt ve khuôn mặt thanh tú của cô, nghẹn ngào nói: “Không phải là nước đổ đầu vịt, anh biết suy nghĩ của em, nhưng anh sợ em sẽ vì đứa con này mà lại một lần nữa mắc chứng trầm cảm. Em khó khăn lắm mới thoát ra khỏi lần mang thai bảy năm trước, anh không muốn khiến em chịu khổ thêm nữa.”

Dương Tâm vươn tay ra ôm chặt lấy cánh tay anh, kiễng chân hôn lên đôi môi mỏng của anh, cười nói: “Em tin anh.”

“Hả? Tin cái gì?”

“Tin anh muốn tốt cho em mới khuyên em bỏ đứa bé này, nhưng em thật sự muốn giữ lại đứa bé này, Lục Gia Bách, em không uất ức, cũng không cảm thấy khổ, chỉ có một chuyện, sau này chúng ta không sinh thêm con nữa, có được không?”

Ý nghĩ của Lâm Gia Bách dịu lại, lòng bàn tay anh đặt lên vai cô, xoay người cô lại, vừa chuẩn bị hôn lên môi cô.

Lúc này, điện thoại trên bệ cửa sổ vang lên.

Quay đầu lại nhìn thì thấy là Tiểu Ca gọi đến.

“Đừng ồn nữa, bình thường Tiểu Ca sẽ không gọi điện thoại cho em, anh ấy chủ động liên lạc với em chắc chắn là có chuyện gấp muốn tìm em.”

Sắc mặt của Lục Gia Bách trầm xuống.

Tiểu Ca…

Cậu thanh niên đó khá điển trai, trong cả khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn, ánh mắt là thứ dễ dàng thu hút phụ nữ nhất.

Được rồi, bây giờ anh nhìn thấy ai cũng không thuận mắt, giống như nhìn thấy tình địch vậy.

Dường như Dương Tâm nhìn ra được suy nghĩ của anh, vỗ mạnh vào trán anh, giận dữ nói: “Tiểu Ca là em trai nuôi của em, anh đang suy nghĩ bậy bạ gì vậy hả?”

Nói xong, cô đưa tay nhấc điện thoại lên, ấn nút trả lời rồi bật loa ngoài lên.

“Alo, Tiểu Ca, tìm chị có chuyện gì?”

“Chị Tâm, không ổn rồi, chị Lạc Hà bị người của Ám Long bắt đi rồi.”

Ánh mắt Dương Tâm nghiêm tục, đẩy mạnh Lục Gia Bách ra, trầm giọng hỏi: “Đã kiểm tra xem xảy ra chuyện gì chưa? Nam Kiên và Lạc Hồ là hai trợ thủ đắc lực của Ám Long, sao lại có thể trơ mắt nhìn cô ấy bị bắt đi được?”

Sau một hồi im lặng, Tiểu Ca nghiến răng nói: “Chị Lạc Hà mưu đồ ám sát Tô Yến, con gái của người nắm giữ quyền lực trước đây của Ám Long, nhưng hành động không thành công, bị người phụ trách Ám Long bắt được.”

Con ngươi của Dương Tâm hơi co lại.

Tô Yến…

Chính là người phụ nữ đứng cạnh Nam Kiên trong cuộc thi đấu quốc tế ngày hôm đó sao?

Theo như ý của Lạc Hà ngày hôm đó, tất cả những cuộc gặp gỡ của cô ta dường như đều liên quan đến người phụ nữ đó.

Vốn dĩ cô muốn phái người đi điều tra Tô Yến này, nhưng mấy ngày nay bởi vì chuyện mang thai mà trì hoãn lại.

Không ngờ chỉ hai ba ngày sau, Tô Yến đã xảy ra chuyện.

“Cô ấy giết Tô Yến rồi sao?”

“Vẫn chưa, Nam Kiên dẫn người đến, kịp thời ngăn lại.”

Ngăn lại rồi sao?

Vậy tại sao Lạc Hà còn bị đưa đến Ám Long? . truyện xuyên nhanh

Nam Kiên sẽ trơ mắt nhìn cấp dưới bắt người phụ nữ mình yêu đi sao?

“Bọn họ định đưa cô ấy đến Ám Long để làm gì?”

Hơi thở của Tiểu Ca bỗng trở nên nặng nề, nghiến răng nói: “Định đưa chị ấy đến Thận Hành Đường để tra tấn, bởi vì chị Lạc Hà đã tự thú nhận chuyện ám sát Tô Yến, là chị ấy một lòng muốn chết.”

Dương Tâm nghiến răng nghiến lợi, kẽ răng ma sát nhau phát ra tiếng ken két.

Cô sớm nên đoán ra.

Sớm nên đoán ra rằng Lạc Hà sẽ có suy nghĩ cùng tìm đến cái chết này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play