*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vùng ngoại thành, trong phòng thuê trọ.
Lạc Hà xóa tin nhắn trong ngày vừa nhận được trên điện thoại, sau đó đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Một lúc sau, cô ta bước ra khỏi nó trong một bộ quần áo nhẹ nhàng và đơn giản.
Đứng trong phòng khách quét mắt nhìn xung quanh một vòng, trong ánh mắt cô ta xẹt qua một tia dứt khoát.
Ngay hôm nay rời đi, e là cô ta cũng không có cơ hội quay trở về nữa.
…
Cùng thời điểm đó, trong một thẩm mỹ viện xa hoa nào đó ở Hải Thành.
Trong phòng VIP.
Hai người phụ nữ đang nằm ngửa trên ghế mát xa, khuôn mặt đều đang đắp mặt nạ.
Trong đó có một người là Tô Yến, người còn lại là Dư Hoài con gái của người phụ trách Ám Long phân bộ.
“Công chúa điện hạ, đã sớm nghe nói cô và Tả chưởng sự Nam Kiên đã sắp kết hôn với nhau rồi. Không biết là khi nào có thể uống rượu mừng của hai người đây?”
Dư Hoài ở bên cạnh lên tiếng, giọng nói cung kính lại khiêm tốn.
Bố đã từng nói rồi, đừng tưởng rằng người nắm quyền cuối cùng đã chết, Tô Yến không có ai thân thích, nhưng chỗ dựa của cô ta vẫn còn rất mạnh mẽ.
Các vị tiền bối đức cao vọng trọng của Ám Long đều rất yêu thương cô ta. Chỉ cần có quan hệ tốt với người này, nói không chừng đến một ngày nào đó nhà họ Dư có thể thăng chức đi tới tổng bộ của Ám Long nhậm chức.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Hai người phụ nữ đang nói chuyện lập tức im bặt.
Dư Hoài mất vui quay đầu nhìn về phía cửa, lên giọng trách mắng: “Ai vậy? Không phải trước đó tôi đã nói không có việc gì thì đừng đến làm phiền chúng tôi hay sao?”
“Cô Dư, tôi đi vào thay mặt nạ cho hai cô.”
Dư Hoài sờ mặt nạ trên mặt mình, thật sự đã hơi khô rồi, cần phải đổi cái mới.
“Vậy cô vào đi.”
Cửa phòng bị đẩy ra, một nhân viên nữ mặc đồng phục đeo khẩu trang đi vào trong phòng.
Ánh mắt Tô Yến hơi tối sầm lại, bàn tay đặt ở hai bên thân thể chậm rãi cuộn lại thành nắm đấm.
Quả nhiên Lạc Hà đã tới rồi.
Đừng tưởng rằng Lạc Hà thay đổi giọng nói đeo khẩu trang thì Tô Yến cô không nhận ra cô ta.
Bọn họ đã sống chung với nhau nhiều năm như vậy, chỉ dựa vào một động tác một cử chỉ, Tô Yến cũng có thể nhìn ra được cô ta.
Rất tốt.
Quả nhiên người phụ nữ này không sợ chết.
Nếu như đã không sợ, vậy thì Tô Yến sẽ cho cô ta toại nguyện.
Lạc Hà chậm rãi đến gần hai người, trên cánh tay cô ta đeo tay giả cho nên Dư Hoài không hề nhìn ra được manh mối gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT