Người đàn ông này có lẽ đã rất mong đợi, nhưng liệu cô có thể thực sự vượt qua rào cản tâm lý, vượt qua cả thai kỳ dài như vậy?
“Lục Gia Bách, em không muốn đứa con này.”
Cô đang thử thăm dò xem thái độ của anh là gì.
Nếu anh viện lý do, có lẽ cô sẽ rất thất vọng.
Cũng sẽ cho rằng trong lòng đàn ông này cuối cùng con cũng quan trọng hơn vợ.
“Được, trước khi đến anh đã bàn bạc với Triệu An rồi, để Lê Vãn Trinh đích thân tiến hành phẫu thuật phá thai cho em. Nhưng hiện tại thai nhi còn quá nhỏ, không thích hợp, chờ thêm nửa tháng nữa, được không?”
Dương Tâm kinh ngạc nhìn anh.
Cô thật sự không ngờ tới người đàn ông này vậy mà sẽ đồng ý.
Anh vậy mà lại dễ dàng đồng ý để cô phá thai như thế.
“Lục Gia Bách, anh… nỡ sao? Đây là cốt nhục của anh.”
Lục Gia Bách vươn tay ôm chặt lấy cô, ghé vào tai cô nói: “Trong lòng anh, không ai quan trọng bằng một phần của em, kể cả là con. Chỉ cần em ở bên cạnh anh, cho dù cả đời này không có con cũng được. Thật ra, ông trời rất tốt với anh, ông ấy không khiến anh không có con. Lục Minh, Tùy Ý, Tùy Tâm đều là những món quà tuyệt vời nhất mà ông trời đã ban tặng cho anh.”
Trái tim Dương Tâm run lên, cô thuận tay ôm lấy eo anh, nghẹn ngào nói: “Em mắc chứng trầm cảm trước khi sinh. Đây là bệnh tâm lý. Em là một bác sĩ có tiếng, cũng là nhà thôi miên, em biết căn bệnh này đáng sợ như thế nào. Nếu em nhất quyết muốn mang thai, không biết mình có thể trụ được qua thời gian mang thai không. Hơn nữa dưới tác động của phản ứng mang thai em sẽ trở nên bồn chồn bất an, vô cớ gây rối, em sợ anh sẽ ghét bỏ em.”
Nghe cô nói, trong lòng Lục Gia Bách cảm thấy vô cùng đau đớn.
Anh cúi đầu hôn lên đôi lông mày thanh tú của cô, mơ hồ không rõ nói: “Vậy thì không suy nghĩ gì nữa, trực tiếp mặc kệ.”
Dương Tâm không đáp lại.
Trong lòng cô rất bối rối không biết phải lựa chọn như thế nào.
Cứ chờ đợi tiếp đi, đợi mấy ngày xem cô có thể thích ứng được không, nếu có thể có lẽ đứa nhỏ này có thể giữ lại được.
“Anh mau vào phòng nằm đi. Không phải vừa làm phẫu thuật sao? Làm sao có thể chạy nhảy như vậy?”
Lúc này cô đã thả lỏng tâm lý, lại nhìn sắc mặt anh liền thấy nó tái nhợt đến đáng sợ.
Lục Gia Bách xua tay, vươn một cánh tay bật bếp ga lên.
“Anh không sao, anh đi làm chút đồ ăn cho em ăn trước đã. Em muốn ăn gì?”
Dương Tâm không cho phép.
Cứng rắn bắt anh phải đi ra ngoài.
“Về phòng ngủ nằm đi, nếu không em sẽ kêu A Khôn đưa anh trở về chỗ ở của anh.”
“…”
Lục Gia Bách không cố chấp nữa, thật ra lúc này cả người anh đều vô lực không thể đọ được sức của cô.
Cô có thể mở lòng đối mặt với anh nhanh như vậy, đây là cái kết quả nhất.
Anh không thể đòi hỏi quá nhiều.
Người phụ nữ này bởi vì một đêm hoang đường vào năm đó đã phải trả giá quá nhiều, chịu đựng quá nhiều.
Giờ đây lòng anh tràn đầy tự trách, anh không đòi hỏi gì cả, chỉ mong cô bình an vô sự, vui vẻ.
Ngày hôm sau.
Trong căn phòng cho thuê ở ngoại ô.
Chuông cửa reo.
Lạc Hà đi tới mở cửa ra.
Sau khi nhìn thấy ai đang đứng ở cửa, cô ấy vô thức muốn đưa tay ra đóng sầm cửa lại.
“Lạc Hà.” Tô Yến vội vàng duỗi một chân ra chặn ở khe cửa.
“Tôi đều đã tới rồi, cô còn không mời tôi vào ngồi sao? Chúng ta dẫu sao cũng là chị em nhiều năm.”
Lạc Hà hơi nheo mắt, nhăn mày nói: “Giữa chúng ta không có chuyện gì để nói. Tôi đã rời khỏi Ám Long nhiều năm, cái tình chị em đó đã sớm tan theo mây gió từ lâu.”
Tô Yến câu lên khóe môi, đột ngột đẩy cửa rồi đi vào.
Sắc mặt Lạc Hà hơi trầm xuống.
Hiện giờ cô ấy không muốn nhìn thấy người phụ nữ này.
Rất không muốn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT