Lục Gia Bách kéo cô lại phòng làm việc, rút một tờ giấy và một cây bút trên bàn đưa cho cô.

“Không phải bọn họ muốn có chữ ký của em à? Em ký một chữ lên đây, sau đó in ra một trăm nghìn bản, người đến xem thi đấu hôm nay ai cũng có một tờ.”

Dương Tâm không nhịn được bật cười.

Biện pháp dở hơi như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được, quả nhiên “rất Lục Gia Bách”.

Thế nhưng cô thích.

“Được.”

Cô cầm bút ký xoẹt xoẹt tên mình lên tờ giấy.

Lục Gia Bách cầm tờ giấy đập lên người bảo vệ: “Đi photo một trăm nghìn bản sau đó phát cho những người ở bên ngoài. Cậu thu xếp hết công việc ở bên này rồi ngày mai có thể đến Lục Thị nhậm chức.”

Bảo vệ nhếch miệng cười một tiếng: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”

Dõi mắt theo cậu bảo vệ vội vàng rời đi, Dương Tâm nhíu mày hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm sao? Không thể cứ như thường mà ra được.”

Lục Gia Bách rút điện thoại trong tay cô, gọi cho trợ lý.

“Điều một chiếc máy bay trực thăng đến sân thi đấu, cứ thế đáp xuống tầng thượng tòa nhà văn phòng.”

Dương Tâm bật cười.

Cái người này.

Thử hỏi trên đời này có mấy người giàu nứt đố đổ vách được như anh nữa?

Người đàn ông này thật là.

Cô thật sự đã yêu anh đến tận xương tủy rồi.



Vài phút sau.

Một chiếc máy bay trực thăng bay lượn trên bầu trời Hải Thành.

Mọi người mở to mắt nhìn chiếc máy bay trực thăng đáp xuống tầng thượng tòa cao ốc.

Rồi lại mở to mắt nhìn Lục Gia Bách và Dương Tâm cùng chui vào cabin, sau đó cứ thế nghênh ngang rời đi dưới mí mắt của mọi người.

“Má, bọn họ có cần đả kích người ta như vậy không? Một lời không hợp liền khoe ra bản lĩnh của mình, có còn để cho chúng ta sống nữa không hả trời?”

“Điều động máy bay trực thăng ở Hải Thành, e là cũng chỉ có chủ tịch Lục với cậu chủ Tuấn mới làm được. Tức mình ở chỗ hai người họ lại còn là anh em.”

“Tôi mong chờ ảnh được ký tên nhiều bao nhiêu năm rồi, giờ lại thất bại, buồn của nó.”

Lúc này, loa trên đỉnh đầu vang lên:

“Quý vị khán giả, khi mọi người rời khỏi sân đua nhớ đến cửa ra vào nhận một tấm ảnh có ký tên. Bởi vì khán giả quá đông, đại thần ký cho từng người một sợ rằng mười ngày mười đêm cũng không ký xong, vì vậy cô ấy đã nhờ chúng tôi in một trăm nghìn bản ảnh do chính tay cô ký tên, coi như làm quà kỷ niệm cho mọi người!”

“……”

“……”

Trên máy bay trực thăng.

Dương Tâm đang dựa vào cabin nghe điện thoại, là Ninh Từ gọi đến.

“Nói đi, sao anh không thể đến Hải Thành tham gia thi đấu, làm cho bà đây chỉ có thể ngồi trực thăng chuồn đi.”

“Đưa điện thoại cho người đàn ông của cô.”

Hả?

“Anh nói cái gì?”

“Tôi nói cô đưa điện thoại cho người đàn ông của cô, tôi biết Lục lão đại đang ở bên cạnh cô.”

Lục, Lục lão đại?

Dương Tâm nheo mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, nghiến răng hỏi: “Anh biết Ninh Từ?”

Lục Gia Bách hơi nhíu mày.

Đại khái anh cũng đoán được tên nhóc kia gọi anh có chuyện gì.

“Biết, anh em của anh, theo thứ tự là Lão Thất.”

Dương Tâm trợn to mắt, không dám tin mà nhìn anh: “Ninh, Ninh Từ là, là Lão Thất?”

“Ừ, là cậu ta.”

Vừa dứt lời anh lấy điện thoại trên tay cô, áp vào bên tai mình, mở đôi môi mỏng nhả ra một chữ: “Nói.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play