Theo lý thì cái tát này Lạc Hồ hoàn toàn có thể tránh được, với tốc độ và kỹ năng của mình, không ai trên thế giới này có thể đối mặt với anh ta. Nhưng anh ta dường như choáng váng, anh ta chỉ nhìn lòng bàn tay của cô ta càng ngày càng gần, cuối cùng đáp xuống mặt mình.
Ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập, mấy tên vệ sĩ mặc đồ đen xông vào, trên tay mỗi người đều cầm súng, chĩa súng vào Lâm Thanh và Hải Vy.
Lâm Thanh ánh mắt có chút rùng mình, trong lòng đột nhiên trở nên cảnh giác.
Không quan tâm đến anh ta, Hải Vy nắm lấy cỗ áo Lạc Hồ, nói to lên: “Đây là lời giải thích của anh dành cho em sao? Bởi vì anh, em mang thai khi chưa kết hôn. Bởi vì anh, em đã quay lưng lại với gia đình. Bởi vì anh, em đã từ bỏ quyền lực, địa vị, bởi vì anh suýt chút nữa em làm cho cha em tức giận mà chết, bởi vì anh, tôi làm cho gia tộc mình náo loạn vô cùng, bởi vì anh, con của em bị nói là con hoang. Cuối cùng thứ đổi lại là vài lời nói thiếu cảm tình của anh, Lạc Hồ, em thật mù quáng để rồi bỏ tất cả mọi thứ chỉ vì anh.” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Nói mãi nói mãi, cô ta bắt đầu hét lên và khóc, hai chân mềm nhũn, ngã thẳng xuống đắt.
Lạc Hồ vẫn dựa vào ghế sô pha, lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang ngồi dưới chân mình, tâm trạng không hề thay đổi, giống như lời nói của cô ta không liên quan gì đến mình.
Trên thực tế, anh ta không có ấn tượng gì về Hải Vy cả.
Cô ta chẳng qua là người lạ trong mắt anh ta.
Hải Vy không thể chịu đựng được ánh mắt thờ ơ và không khoan nhượng của anh ta, và những giọt nước mắt đau đớn xuất phát từ trái tim cô ta, làm trái tim cô ta xoắn tròn lại thành một quả bóng.
Lâm Thanh bước nhanh đến, ôm người cô ta nói: “Thực sự xin lỗi, có lẽ là anh sai rồi. Anh không nên để em đối mặt với anh ta lần nữa, càng không nên nghĩ tới anh ta, để anh ta làm tổn thương em thêm một lần nữa.”
Hải Vy vùi mặt vào vòng tay anh ta và khóc.
Lâm Thanh lạnh lùng nhìn Lạc Hồ trầm giọng nói: “Vì anh nhẫn tâm như vậy, vậy chúng tôi không có gì để nói. Hải Vy nói đúng. Cô ấy mù quáng yêu anh, vì anh mà từ bỏ tất cả, hôm nay anh đã nói rõ ràng như vậy rồi. Thì từ nay mẹ con họ sẽ không liên quan gì đến anh”.
Nói xong, anh ta ôm lấy Hải Vy, xoay người rời đi.
Sau hai bước, Hải Vy thò đầu ra khỏi vòng tay anh ta, ngẩng cổ lên và nhìn Lạc Hồ đằng sau qua vai anh.
“Bé Dương đã bị gia tộc Hải Nhân bắt đi. Nếu để họ biết rằng bé Dương là con của anh, họ chắc chắn sẽ đánh con anh thành nhiều mảnh. Nếu trong lòng anh vẫn còn chút lòng tốt, anh coi như chưa mắt đi nhân tính. Thì đến lúc anh nên nhận trách nhiệm làm bồ và giải cứu đứa trẻ.”
Lạc Hồ cau mày, ánh mắt nhìn vào trên bàn cà phê, nhìn vào tấm ảnh có đứa bé giống hệt mình, trong ánh mắt anh ta hiện lên chút phức tạp.
Hải Cần bước tới bàn làm việc, vỗ vỗ trên mặt bàn, nghiền răng nghiền lợi hỏi: “Thẩm Thành anh thật sự không muốn cưới em sao?”
Thẩm Thành nắm tay lại:”Tôi đã trả lời câu hỏi này nhiều lần rồi, và tôi sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình dù em hỏi nó nhiều lần, không cưới là không cưới.”
Nghe xong, Hải Cần khẽ mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt, chua xót nói: “Chà, đó là ước mơ của tôi. Tôi hứa đây là lần cuối cùng tôi sẽ hỏi anh, vì gia đình tôi ở đâu thì tôi sẽ trở về đó. Qua máy hôm nữa, tôi sẽ liên lạc với trưởng lão để về nước ngoài, Thẩm Thành, tôi nói lại một lần nữa, tôi thực sự rất thích anh, không phải là do sự cố chấp của tuổi trẻ, anh hãy nhớ rằng, ở gia tộc Hải Nhân có một cô gái tên là Hải Cần luôn luôn thích anh, cho đến khi chết đi thì vẫn thích.”
Thẩm Thành nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn cô, thở dài nói: “Cô đừng như thế này, tôi…”
Không đợi anh ta nói xong, Hải Cần đã trực tiếp đưa tay ngăn cản, hỏi: “Câu hỏi cuối cùng, anh có yêu Cố Ngọc Hiểu không?”
Thẩm Thành nhíu mày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT