Hóa ra là như thế này. Nhất thời anh vừa thấy tức mà cũng vừa buồn cười, đưa tay nhéo mặt con gái một cái: “Không hỗ là con gái của bố, đào cái hố cho bố nhảy đến mắt cũng không thèm chớp luôn.”
“Hehe.”
Ở ngoài cửa Dương Tâm nhìn thầy Lục Thanh Thanh thì hơi nhướng mày nói: “Đừng nói với chị em định chuyển tới đây ở nha, chị nhắc trước là chỗ này không còn phòng trồng đâu.”
Lục Thanh Thanh liếc mắt, tận dụng khe hở mà chui vào trong “Em cho chị vé vào cửa, trận tranh giải Quốc tế cũng sắp được tổ chức rồi.”
Dương Tâm sửng sốt: “Tranh giải Quốc tế gì cơ?” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Cô ta nhìn trợn mắt nói: “Chị là người đàn bà đãng trí đấy à? Lần trước còn nói sẽ giúp em xin chữ ký.
của thần đua xe, vậy mà mới đó mà đã quên mắt vụ đua xe rồi sao?
Dương Tâm chọt vỗ đầu một cái.
Dạo gần đây cô bận rộn đến mức chóng mặt, quả thật quên mắt chuyện này.
“Không, không, không, chuyện của em chồng thân yêu sao chị có thể quên được, em yên tâm, chuyện chị đã đồng ý nhất định sẽ làm được.”
Không phải chỉ là một bức ảnh có chữ ký thôi sao, ngay bây giờ cô đưa luôn cho Lục Thanh Thanh cũng được.
Còn nữa, ai nói thần đua xe sẽ tham gia cạnh tranh trong năm nay?
Sao cô lại không biết?
Cũng không có ai gọi điện thông báo cho cô.
Chắc hẳn là ban tổ chức đã có tình tuyên truyền như vậy để thu hút sự chú ý.
“Cô…”
“Cô ơi…”
Ba bóng người lao tới, nháy mắt Lục Thanh Thanh đã mấy đứa nhóc vây quanh.
Dương Tâm vừa định nhắc nhở vài câu thì lúc này, điện thoại di động trên tủ giày bỗng vang lên.
Sau khi nhìn qua, cô không khỏi nhíu mày.
Ninh Từ…
Tên nhóc này đúng giờ phút quan trọng lại gọi cho cô, chắc là có liên quan đến cuộc thi đua xe quốc tế.
Dương Tâm đi đến phòng làm việc, đóng cửa lại, sau đó nhắn nút trả lời.
“Có chuyện gì vậy?”
Đua xe.
Đã lâu không chơi rồi. Nếu vậy thì vui vẻ một chút đi.
Đêm khuya.
Trong biệt thự cũ của nhà họ Lâm.
Hải Vy lặng lẽ ôm bé Dương đang ngủ say rời khỏi nhà.
Lúc đi đến bãi đỗ xe, đã có người đợi sẵn hai mẹ con họ ở đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT