Đây là bức ảnh cuối cùng chụp Hữu Hữu, mà nụ cười của cậu bé cũng mãi mãi ngừng lại từ lúc đó.
Cái chết của đứa bé không chỉ là nỗi đau trong lòng Lạc Hà, cũng là vết sẹo trong lòng cô mãi không bao giờ lành được. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Cô tự nhận ý chí của mình đủ cứng rắn, nhưng bởi vì cái chết của Hữu Hữu cô đã từng sinh ra sự hoảng sợ đối phẫu thuật, ròng rã ba năm cũng không thể giơ tay lên bàn mổ.
Nếu không phải là Lục Gia Bách lấy mạng của mình để làm, cô cả đời này có lẽ cũng không thể cầm dao phẫu thuật được nữa.
Cảnh máu me đầm đìa đó, cuối cùng khắc vào linh hồn huyết mạch của cô.
Nam Kiên từ từ đưa tay ra, từ trong tay cô nhận lấy điện thoai di động, đợi sau khi nhìn thấy đứa bé ngoan ngoãn đáng yêu trên màn hình, anh ta cơ thể bắt đầu run rấy mạnh mẽ. Đứa bé này, quả thực đúng là từ khuôn của anh ta mà đúc ra.
Mặt mũi giống với anh ta như đúc, lừa anh ta cũng không được.
Dương Tâm nhìn anh ta, chầm chậm nói: “Khi xảy ra chuyện đứa bé mới được hai tuổi rưỡi, hôm đó Lạc Hà dẫn cậu bé đi mua đỏ, khi qua đường một chiếc xe việt dã đi ngang qua đâm tới, mẹ con cô bị đâm văng lên.
Lạc Hà khá là may mắn, nhặt được cái mạng về nhưng Hữu Hữu cậu bé…đầu của đứa bé đập trúng góc cạnh công trình, đỉnh đầu đã nát rồi, tôi có ý cắp cứu nhưng không còn cách nào xoay chuyền đắt trời, Hữu Hữu đã mắt ở trong trận tai nạn giao thông đó.”
Từng giọt nước mắt theo khóe mắt cuồn cuộn rơi xuống, rơi xuống trên màn hình điện thoại di động.
Người đàn ông này đã từng đi trong mưa bão bom đạn cũng sẽ không chớp mắt.
Người đàn ông này ở trên trường quốc tế nghe tiếng đã khiến người ta sợ mắt mật.
Người đàn ông này bị vô số người tôn trọng sùng bái cẩn thận nịnh nọt.
Khi biết cốt nhục của chính mình bị chết thảm như vậy, anh ta vẫn rơi lệ.
Ngột ngạt, nặng nè, tiếng khóc khàn khàn, như con thú hoang gào thét, đau mà thương.
Dương Tâm nghiêng người nhìn về phía Lục Gia Bách, dò hỏi anh xem tiếp theo nên làm gì.
Lục Gia Bách biết anh em của mình, nhìn một chút sau khi yên lặng nhàn nhạt nói: “Tiếp tục nói đi, những chuyện cậu ấy nên biết toàn bộ nói cho cậu ấy biết.”
Dương Tâm cũng không chậm trễ, lại nói tiếp: “Người gây ra họa là anh phái bọn họ đuổi cùng giết tận với mẹ con Lạc Hà cho nên Lạc Hà mấy năm gần đây vẫn luôn cho rằng chiếc xe gây tai nạn là anh chủ đạo, cô ấy…đã bị tự mình bức cho điên rồi.”
Điện thoại trong tay của Nam Kiên rơi xuống, đập xuống sàn nhà.
Anh ta chậm rãi đưa tay lên ôm mặt, vẫn đè nén tiếng khóc.
Chỉ chốc lát sau, khóe mắt có những giọt nước mắt trong suốt chảy ra.
Vừa mới đi tới cửa, giọng nói của Nam Kiên bỗng từ phía sau truyền đến: “Con…an táng ở đâu?”
Dương Tâm dừng chân lại, lặng yên một lát sau, lạnh lùng: “Vấn đề này anh nên hỏi Lạc Hà, tôi không tiện nói cho anh.”
Dứt lời, cô nắm chặt tay mở cửa phòng ra, đi thẳng ra ngoài.
Chuyện đến nước này, ai đúng ai sai dường như đã không có cách nào phán xét rồi.
Năm tháng trao cho bọn họ quá nhiều đau khổ.
Bọn họ vẫn luôn một mực căm hận lẫn nhau, nghi ngờ nhau, tình yêu thuần khiết ban đầu, từ lâu cũng đã thay đổi hoàn toàn tiêu ta trong những năm tháng sông dài cũng còn dấu vết mà tìm kiếm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT