Sau đó, đặt ra từng câu hỏi sắc bén cho cô ta trả lời.

Bây giờ Phó Linh Ngọc cô ta thấy ánh mắt ai cũng như đang cười nhạo cô ta, sao chịu được sự đả kích này, khí huyết quay cuồng, trực tiếp ngất đi. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Biệt thự tư nhân.

Dương Tâm nhìn Lê Vãn Trinh trên màn hình tràn đầy tự tin, khóe môi gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.

Đây mới là Lê Vãn Trinh mà cô quen biết, Phó Linh Ngọc muốn cùng cô ấy đấu, đẳng cấp còn không đủ.

Phụ nữ mà, cuối cùng khi làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ.

Nếu không phải Tiểu Tân ép cô ấy, cô ấy cũng sẽ không làm được đến bước này. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> “Haiz, kế tiếp sợ là phải đối phó với cơn giận dữ ngắt trời của nhà họ Phó, không biết Lê thị và Triệu thị có ngăn cản lại được hay không.”

Nói xong, cô nhìn người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh một cái, lại nói: “Em vẫn là hẹn Phó Đức Chính ra để nói chuyện một chút, đề…”

Cô còn chưa nói xong, người đàn ông bên cạnh đột nhiên xoay người, trực tiếp đè cô ở trên sô pha.

“Ở trước mặt anh nhắc đến tên kia, em cho là anh đã chết sao?”

Dương Tâm nén cười: “Vậy nên làm sao bây giờ? Em không thể trơ mắt nhìn nhà họ Lê bị bắt nạt mà.”

Lục Gia Bách duỗi tay cởi quần áo của cô: “Lấy lòng anh đi, nếu làm anh vừa lòng, anh sẽ đồng ý giúp em.

Dương Tâm không chỉ bật cười, duỗi tay ôm lấy cổ anh: “Đi vào trong phòng.”

Lục Gia Bách ngược lại bất động, nhìn khuôn mặt tinh tế của cô, đầu ngón tay thon dài xẹt qua khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của cô, nhẹ giọng hỏi: “Thật sự quyết định từ bỏ tình thân sao?”

Dương Tâm ôm chặt cổ anh, nhướng mày nói: “Em đã có người nhà mới, là ba đứa con, là…người nhà của anh.”

Lục Gia Bách cười, bế ngang cô lên, đi về phía của cầu thang.

Cơ sở y tế.

Bên trong thư phòng.

Bà Triệu ném cả xấp báo trên bàn làm việc của con trai, cả giận nói: “Là ai con tiện nhân nhà họ Lê đó có can đảm lớn như vậy, để cô ta thừa nhận tên nghiệp chướng là con cháu nhà họ Triệu.”

“Tiện nhân”

“Nghiệp chướng”

Sau khi nghe thấy những chữ này, trên khuôn mặt Triệu An hiện lên một tia lạnh lẽo.

“Đó là con dâu và cháu trai của mẹ, xin mẹ hãy tôn trọng mẹ con họ.”

Rầm một tiếng.

Lê Vãn Trinh mới từ chỗ cuộc họp báo với các phóng viên trở về, trên chân còn đang đi giày cao gót, bị bà ta đẩy như vậy, trọng tâm đứng không vững, liền ngã về đằng sau.

Triệu An đầu tiên là chạy tới, vội vàng duỗi tay ra kéo lấy cô ấy, kết quả chỉ bắt được một góc áo của cô ấy, trơ mắt nhìn cô ấy ngã xuống nền đất phía sau.

Giây tiếp theo, bộ váy màu trắng váy của cô ấy bắt đầu nhuộm đỏ cả máu, một lát sau đã chảy ra một vũng máu, nhìn thấy rất là ghê người.

Đồng tử của Triệu An hung hăng co rút lại vài cái, giơ cánh tay lên chuẩn bị đánh Bà Triệu, cuối cùng vẫn là khó khăn mà kìm nén lại sự xúc động, bế Lê Vãn Trinh lên nhanh chóng chạy đi về phía phòng cấp cứu.

“Tiểu Tân, nhanh chóng gọi điện thoại cho Dương Tâm, để cô ấy đến đây một chuyến.”

Cậu bé giận dữ trừng mắt nhìn Bà Triệu, trong ánh mắt nổi lên ngọn lửa như muốn thiêu đốt mọi thứ, cậu bé bám vào bà ta cắn cánh tay bà ta, ở cắn mắt một miếng thịt ở trên cổ tay của bà ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play