Vừa lui về, mắt cá chân cô bị vật gì đó mắc vào, cô loạng choạng ngồi bệt xuống đắt. Con dao làm bếp trên tay cô trượt ra và tạo thành hai tiếng lạch cạch.
Nhìn xuống, cô thấy thức ăn và trái cây quen thuộc.
Là đồ ăn mà cô đã mua ở siêu thị nhưng không có tiền trả.
Tiếng bước chân từ đầu cầu thang truyền đến, hai cô gái trẻ đi qua trước mặt cô, không quên bàn luận vài câu.
“Chật vật như vậy, nhất định là đang đau khổ vì tình yêu, bị đàn ông vứt bỏ.”!“Đúng vậy, cho nên nói đàn ông trên đời này cũng không đáng tin, quá ỷ lại vào đàn ông, phó mặc bản thân cho một người đàn ông, ngày nào đó bị bỏ rơi cũng xứng đáng.”
Lạc Hà cúi đầu nhìn bản thân đang chật vật, đột nhiên cô nở một nụ cười.
Đúng thật là cô xứng đáng bị như vậy.
Rõ ràng biết người đàn ông đó không thể đụng vào cũng không thể yêu, còn ngu ngốc đặt tình cảm vào anh ta, bây giờ nhận kết cục như thế này, tất cả đều là cô gieo gió gặt bão.
Khách sạn năm sao.
Trong phòng.
Phó Đức Chính vội vã đi từ bên ngoài vào, anh ta nhìn thấy mẹ mình.
“Mẹ không nên tới Hải Thành.”
Bà Phó nheo mắt nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ con muốn mẹ giống con sao, nhìn Linh Ngọc bị khinh thường sao? Con bé từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, vắt vả lắm mới sống như một người bình thường, nó muốn gì mẹ đều đáp ứng.”
Phó Đức Chính đi đi lại lại mấy lần trong phòng khách, kiên nhẫn nói: “Mẹ, Triệu An căn bản là không yêu Linh Ngọc, dưa hái xanh không ngọt, trong lòng anh ta không có con gái của mẹ, mẹ nghĩ sau khi kết hôn anh ta sẽ đối xử với con bé như thế nào chứ?”
“Cậu ta thử kinh thường Linh Ngọc xem, con gái ngọc ngà của nhà họ Phó chính là công chúa, mẹ coi ai dám đụng tới nó?”
“Thôi được rồi.” Phó Đức Chính xua tay: “Con không khuyên được mẹ, cho nên cũng không cần thiết phải phí lời nữa, nói con nghe mẹ tính sao, mẹ chuẩn bị làm gì?”
“Mẹ đã nói chuyện với ông Lê, ông ta sẽ kêu con gái về Hải Thành, sau đó tổ chức một cuộc họp báo để làm rõ những tin đồn về đứa con riêng.”
“Còn Triệu An thì sao? Nếu anh ta quyết tâm không cưới Linh Ngọc, mẹ làm gì được? Dùng quyền thế của nhà họ Phó để ép cưới sao?”
Bà Phó lạnh lùng cười: “Chuyện này thì phải xem nhà họ Triệu làm như thế nào, mẹ không tin bà Triệu không dạy được con trai.”
Cô ta trợn mắt, khuôn mặt ngây dại.
Nhìn chiếc đèn chùm pha lê sang trọng trên đầu, cô ta nghĩ mình đang mơ.
Cô ta đưa tay dụi mắt, thấy cảnh tượng trước mắt vẫn còn đó, cô ta bật khóc.
Tôn Bích Như từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy con gái đang khóc nức nở, bà bước nhanh tới hỏi: “Nhã Nhã, có phải con cảm thấy không thoải mái không?”
Dương Nhã chật vật đứng dậy, mặc kệ vết thương trên người, cô ta nép vào trong lòng mẹ, mở miệng nói: “Mẹ, con muốn nghiền nát Dương Tâm thành tro.”
“Được.” Tôn Bích Như vỗ lưng xoa dịu, đồng thời mở miệng: “Con hãy chăm sóc bản thân trước đi, mẹ đã tìm được con dao tốt rồi, mẹ chắc chắn sẽ đâm Dương Tâm đến mức máu tươi đầm đìa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT