“Được rồi, cô Thẩm quả nhiên rất thẳng thắn, nếu có việc gì thì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô.”
“Được.” Chi nhánh tập đoàn Thẩm thị.
Trong bãi đậu xe ngầm.
Thẩm Thành ra khỏi thang máy, vừa định lên xe, lúc này, một bóng người gầy gò lao ra từ trong bóng tối chặn đường anh.
“Thẩm Thành, vì sao anh lại trốn tránh em? Một người đàn ông mà sợ con gái theo đuổi sao?”
Thẩm Thành đau đầu, nhìn cô gái nhỏ trước mặt, anh ta liền thở dài: “Cô Cần, tôi đã nói rõ với cô rồi, tôi đã có vị hôn thê, chúng tôi sắp đính hôn rồi, cô hãy dừng lại và quên tôi đi được không?”!“Cô ấy không phải vị hôn thê của anh.” Huyền Cần ngước nhìn anh ta và nói từng chữ: “Em đã điều tra rồi, anh chưa bao giờ công nhận cô ấy là vị hôn thê của anh, anh cũng không muốn cưới cô ấy, chỉ là anh đang kiếm cớ mà thôi.”
Thẩm Thành trở nên lạnh lùng, sự kiên nhẫn của anh ta đã dần cạn kiệt.
“Huyền Cẩn, tôi nhắc lại lần nữa, chúng ta không có khả năng, chuyện tôi có bỏ rơi vị hôn thê của tôi hay không thì không nói tới, riêng thân phận của chúng ta cũng không hợp nhau. Về sau cô đừng quán lấy tôi nữa, tôi cảm thấy cô rất phiền.”
Nói xong anh ta vòng qua người cô, đi về phía xe.
Huyền Cần không đuổi theo, nhìn theo bóng lưng của anh ta, và hét lên: “Vì không muốn làm phiền cô, em đã đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với cô ấy, Thẩm Thành, anh nên biết tắm lòng của em lớn như thế nào, vì anh không thích nên em cũng sẽ không giữ mối quan hệ đó, chỉ cần anh thích em là được.”
Thẩm Thành dừng chân, đứng yên tại chỗ ba giây, sau đó lại bước đi.
Thái độ của anh ta vẫn như vậy, nhất quyết không cho cô một hy vọng nào cả.
Huyền Cần nhìn bóng dáng kiên quyết của anh ta rời đi, biểu cảm của cô dần dần thay đổi.
Nhưng cô sẽ không từ bỏ.
Những năm gần đây, cô đã học được rất nhiều điều từ cô giáo của mình, bao gồm cả sự kiên trì và bền bỉ.
Chỉ cần cô ấy nỗ lực, dù anh ta có chấp nhận hay không thì cô cũng sẽ không hối hận.
Ngoại ô phía đông.
Trong một siêu thị.
Lạc Hà lấy tất cả những thứ trong giỏ hàng ra đặt lên quầy.
Sau khi nhân viên thu ngân tính xong, cô lấy ra một tấm thẻ từ chiếc túi đeo vai nhỏ của mình.
“Cô này, tôi thực sự xin lỗi, chúng tôi không thể quẹt thẻ tại quầy, cô có thể thanh toán bằng tiền mặt hoặc bằng Zalo không?”
Tiền mặt?
Cô không mạnh mẽ như cô nghĩ, thực ra khi đối mặt với người đàn ông này, cô rất dễ bị tổn thương.
“Thưa anh, tổng cộng là 855 nghìn.”
*Xin lỗi, tôi không cần những thứ này nữa, vui lòng giúp tôi trả lại, xin lỗi.”
Nói xong, cô lảo đảo đi về phía lối ra của siêu thị.
Nam Kiên không nhìn cô, lấy điện thoại di động ra trả tiền, xách vài túi đồ ăn rời khỏi siêu thị.
Sau khi đi ra, anh ta đứng ở trên bậc thang, cau mày nhìn bóng dáng chạy trốn, trong lòng vô cùng đau đớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT