*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dương Tâm mặc kệ cô ta, cười với Tô Trị, nhướng mày hỏi: "Con chó sủa à? Anh Trị, chắc lần này nghe rõ chứ?"
"Cô.”
Đỗ Như Linh chịu không nổi, giơ tay định tát cô.
Dương Tâm trong mắt hiện lên một tia sắc bén.
Nhượng bộ không có nghĩa là sợ hãi.
Cô đã chịu đựng người phụ nữ này đủ lâu.
Những lần khiêu khích lặp đi lặp lại, dù cô có giỏi đến đâu thì sự kiên nhẫn của cô cũng gần như hao mòn.
Ngay khi lòng bàn tay sắp rơi xuống, cô đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay của cô ta. Sức mạnh để siết chặt cổ tay của cô không lớn, nhưng đủ dùng rồi.
"A, đau quá, đau quá, cổ tay, gãy, gãy".
Dương Tâm cười lạnh một tiếng, sức lực ngón tay lại tăng lên, "Trí nhớ tốt hẳn lên rồi à? Nếu như trí nhớ cải thiện rồi, thì sau này gặp tôi nhớ đi đường vòng nhé, đừng sốt sắng lên, nghe chưa? Tôi không phải mẹ cô. Không thể khoan dung với tính nóng nảy của những cô gái trẻ như cô và trở thành một người tốt được. Đừng chỉ nghĩ đến việc tát người ta khi cô không có việc gì làm. Thất đức lắm đấy."
Đỗ Như Linh không phục.
Cô ta rất bất mãn!
Khuôn mặt xinh xắn phủ đầy phấn và bột phấn đã biến dạng.
"Con đi không biết xấu hổ, mày nghĩ mày là ai? Một con đĩ bán mình với giá 150 tỷ lại còn bị đồn có thai với ông già. Mày có tư cách gì mà chỉ tay vào đây, tạo..."
Có một tiếng 'bốc rõ ràng.
Đỗ Như Linh trong tiềm thức vươn ra một lòng bàn tay khác, giật mình che đi gò má nóng bỏng của cô ta, nhìn Dương Tâm với vẻ không tin.
"Cô... cô dám đánh tôi... sao cô dám đánh tôi... cô dựa vào đâu để đánh tôi?"
Dương Tâm chế nhạo, gằn từng chữ: "Tại sao? Tôi dựa vào tay mình để đánh cô đấy, cô Đỗ, cô đã học được chưa? Tát người khác thì phải tát bất ngờ vào”
"Cô.." Đôi mắt như có lửa của Đỗ Như Linh khóa chặt trên người cô, ánh mắt nham hiểm như muốn thiêu hủy cô thành tro bụi.
"Chưa học được à? Vậy thì tôi sẽ dạy lại cho cô" Dương Tâm nhướng mày, lại tát cô ta một cái trong lúc cô ta không chú ý.
'Bụp!......
Đối xứng, trên hai má có một dấu vân tay màu đỏ tươi, cho thấy cô đã dùng bao nhiêu sức lực.
"Dương Tâm, tôi sẽ lột da cô”
Nói xong cô ta bắt đầu vùng vẫy dữ dội.
Dương Tâm thô bạo kéo cổ tay cô ta.
'A'.....
Một tiếng hét vang lên trong văn phòng khổng lồ, Đỗ Như Linh ngã thẳng xuống đất do trọng tâm không ổn định.
Dương Tâm hơi nâng chân phải lên, dùng mũi giày cao gót nhấc cằm cô ta.
Trong giây tiếp theo, đôi môi đỏ mọng của Đỗ Như Linh tiếp xúc giáp với mũi giày của cô.
"Ôi, cô Đỗ thật có thành ý. Tôi chỉ dạy cô cách tát người khác thôi mà, sao cô lại biết ơn đến mức ra vẻ chó liếm thế?"
"Cô..."
Đỗ Như Linh nằm trên mặt đất, rồi giãy dụa liên hồi, hung ác chửi bới: "Dương Tâm, cô sẽ không được chết đẹp đâu, sẽ có ngày tôi sẽ tự tay xé nát cô."
Dương Tâm nhướng mày, đi về phía cửa.
"Tôi đang chờ đợi ngày mà cô hoàn toàn trở thành một con chó điên."
Đỗ Như Linh chỉ cảm thấy có mùi tanh tanh trong cổ họng, và một tia máu mờ mờ.
Cô ta đang cố gắng hết sức để ngăn máu trào ra khỏi cổ họng.
Đáng hận!
Cô ta thật sự rất căm hận!
Người phụ nữ chết tiệt này, có quyền gì mà kiêu ngạo bày ra trước mặt?
Tô Trị vuốt trán, vươn tay kéo Đỗ Như Linh lên khỏi mặt đất.
"Không phải tôi nói cho cô biết rồi sao, cô Dương này có gai khắp người, cũng không phải loại phụ nữ cô dễ dàng động vào, nếu cô không nghe lời khuyên bảo, bây giờ cô sẽ mất hết thể diện, sao phải thế nhỉ? Nếu cô thấy ngứa mắt thì cùng lắm dùng bản lĩnh của mình để đấu với cô ấy đi, sao phải phí nước bọt cãi nhau làm gì?"
“Tô Trị..” Đỗ Như Linh khóe mắt rưng rưng, cảm thấy u uất, ủ rũ nói: “Một người phụ nữ như cô ta không ai dạy, còn bại hoại thanh danh, cô ta có tư cách gì để thiết kế lễ phục thành niên cho cô ba?"
Tô Trị nhướng mày cười nói: "Hay cô lên hỏi tổng giám đốc Lục xem, xem anh ấy có nghe lời cô điều cô ấy về châu Úc không."