Từ xa, cô đã nhìn thấy một bóng người mảnh mai đang đứng dưới nắng. Người đàn ông gục đầu, mái tóc xơ xác che mắt khuôn mặt, nhưng bóng dáng này đã khắc sâu vào tâm hồn máu thịt của cô, chỉ cần nhìn thoáng qua là cô có thể nhận ra anh ta trong đám đông.

Nghe tháy tiếng bước chân, Tiểu Tân vô thức ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy Lê Vãn Trinh nắm tay cậu bé, trên mặt anh ta lộ ra một chút vui mừng.

“Muôn rồi, Tiểu Tân.”

Lê Vãn Trinh vươn tay vỗ về phía sau đầu của con trai, cười nói: “Đi thôi.”!Cậu bé thả tay cô ra và lao về phía Triệu An một cách nhanh chóng.

Nhìn thấy con trai chạy về phía mình, tất cả các ông bố trên thế giới này có lẽ sẽ làm động tác giống nhau, và Triệu An cũng không ngoại lệ.

Anh ta nghiêng người bế cậu bé lên, đem hai tay kẹp ở dưới nách của anh ta, nói: “Sắc mặt không tốt lắm. Có phải không ngoan ngoãn hợp tác trị liệu đúng không?”

Thằng nhỏ không trả lời, ghé vào tai anh ta nói: “Mẹ quyết định thử xem sao. Con không sợ thế giới bên ngoài gọi mình là con hoang nên bồ hãy tự tin theo đuổi mẹ đi.”

Ánh mắt Triệu An dịu đi, đưa tay xoa đầu con trai, sửa lại: “Con không phải là con hoang, bởi vì bố với mẹ con đã đăng ký kết hôn rồi, nếu bọn họ dám gọi con là con hoang, bố sẽ thông báo về cuộc hôn nhân.”

Cậu bé mỉm cười, khuôn mặt non nót tràn đầy nụ cười rạng rõ: “Con đúng không chọn sai người, bố cũng là tính tình tàn nhẫn, con tin tưởng bố có thể chăm sóc tốt cho mẹ.”

Nói xong, thằng bé rút cánh tay ra: “Con đi vào phòng bếp bảo bọn họ nấu cơm, bố cứ nói chuyện đi.”

“Tiểu…” Lê Vãn Trinh vẫn gọi cậu bé, nhưng sau khi cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của cậu bé, cô lại từ bỏ.

Lâu rồi cô không thấy đứa trẻ này hạnh phúc như vậy, chắc nó cũng khao khát sống như một gia đình.

Đây là mong muốn của đứa trẻ, là một người mẹ, cô nên hiện thực hóa ước mơ này cho con trai.

Triệu An đi tới gần cô, nhẹ nhàng nói: “Là anh thể hiện lập trường của mình trước mặt Dương Tâm, anh nhất định sẽ có trách nhiệm với em. Cô ấy nói cho anh biết địa chỉ của em. Đừng trách cô ấy.”

Lê Vãn Trinh khẽ thở dài: “Em biết, trên đời này không ai đối xử với em tốt hơn cô ấy, Triệu An, em muốn cho bọn nhỏ một mái ấm nhỏ, anh nghĩ như thế nào?”

Triệu An không nhiều lời, chỉ nói một câu:”Em là vợ của anh, được pháp luật bảo vệ.”

Trụ sở chính của tập đoàn họ Lục.

Ở văn phòng.

Lục Gia Bách cau mày đi tới trước bàn làm việc, ném tài liệu trong tay lên trên bàn: “Những thứ này sẽ do em xử lý.”

Dương Tâm liếc anh một cái, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, cô thì thào nói: “Anh em ôm từ phòng thư ký đến đúng không, vẫn chưa làm nóng đây này, lại vứt cho bà đây, dứt khoát đừng làm tổng giám đốc nữa, nhường cho em cho xong.”

“Được.” Lục Gia Bách trả lời đơn giản: “Ngày mai anh sẽ đến gặp ban giám đốc để nộp đơn từ chức và tiến cử em tiếp quản vị trí của anh.”

Dương Tâm hoàn toàn mắt bình tĩnh.

Người đàn ông này như là bông gòn, khi đấm nó, rõ ràng là dùng rất nhiều lực, nhưng lại có cảm giác không có lực.

“Có chuyện gì thì nói mau, không có thì biến đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play