Nhưng kể từ khi Lâm Thanh trở về, trên người cô ấy vẫn còn chút bóng dáng như cô ấy đã từng có?
Đây là người phụ nữ bị số phận trêu đùa, bị tình yêu tàn phá và dần héo mòn, liệu cô ấy có thể thực sự lấy lại được diện mạo trước đây? “Tâm Tâm, mày đến rồi.”
Một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, giọng điệu như một cố nhân, phảng phất cảm giác thăng trầm của cuộc đời.
Trong nháy mắt kéo lại suy nghĩ hoảng hốt của Dương Tâm.
Cô đi tới, ôm chằm lấy từ phía sau Trần Uyên và cố gắng hết sức để sử dụng giọng điệu vui vẻ: “Uyên Uyên, báo cho mày một tin vui.”!Cơ thể Trần Uyên cử động một chút, từ từ quay đầu lại, mở nhẹ khóe miệng cứng nhắc, và cố nặn ra một nụ cười xa xăm với cô.
“Mày quyết định ở lại Hải Thành, quyết định chấp nhận Lục Diêm Vương sao?”
Dương Tâm lắc đầu, gục đầu vào vai cô ấy, rưng rưng nói: “Con tao vẫn chưa chết, nó vẫn còn sống.”
Chưa chết?
Trần Uyên giật mình, đôi mắt vốn dĩ trống rỗng, không có màu sắc hay tiêu điểm, bỗng chốc sáng lên.
Cô ấy ngạc nhiên nhìn cô, run giọng hỏi: “Thật, thật sao?”
“Ừm, thật đấy.”
Dương Tâm kể ngắn gọn cho cô ấy nghe tình hình, rồi kéo cô ấy đứng dậy: “Uyên Uyên, trên đời này không có cái gì như ý, còn sống thì luôn có hy vọng không phải sao?”
Trần Uyên chậm rãi cúi đầu nói với giọng không ra hơi: “Tâm Tâm, mày không cần phải thuyết phục tao, kể từ khi biết tin vợ anh ấy tự tử vì tao. Tao đã suy nghĩ thông suốt rất nhiều điều, ở bên anh ấy tưởng như là chuộc lỗi, nhưng thực ra chính là hủy hoại cuộc hôn nhân của anh ấy, tao không thể sai lầm rồi vẫn sai lầm, mày dẫn tao rời đi đi.”
Tự tử?
Hải Vy đã tự tử sao?
Chẳng trách Trần Uyên lại có quyết định bỏ trốn, hoá ra là bị kích động.
“Được rồi, chúng ta đi, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.”
Nói xong, cô nhanh chóng kéo cô ấy xuống lầu, và biến mắt trong màn đêm sau khi bước ra khỏi phòng khách.
Sau khi Lâm Thanh nghe được tin tức, bên trong biệt thự đã trống không.
Anh ta quay vào trong phòng ngủ và mắt rơi vào bàn trang điểm.
Dương Tâm đẩy Trần Uyên nằm lên giường, nhìn chằm chằm: “Bây giờ, ngay lập tức, ngủ ngay cho tao.”
Trần Uyên vừa định mở miệng nói, lúc này, cánh cửa mở ra, Dương Tuỳ Tâm ôm một con búp bê sang trọng đi vào.
“Mẹ Uyên chắc rất nhớ con, nên con không ngủ được, tối nay con sẽ ngủ với mẹ Uyên nhé.”
Nói rồi, cô bé lật người nằm xuống trước mặt Trần Uyên: “Mẹ Uyên, ngủ thôi.”
Với tiếng “Mẹ Uyên”, khoé mắt của Trần Uyên cay cay, cô ấy ôm chằm lấy đứa con gái nhỏ, nghẹn ngào nói: “Được rồi, Tuỳ Tâm với mẹ mau ngủ thôi.”
Dương Tâm không nói gì, và lặng lẽ đi ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT