Dương Thành sững sờ, trong đầu luôn có ý nghĩ lóe lên một cái rồi biến mất. Không biết là nghĩ đến điều gì, con ngươi của ông ta bắt đầu co rút kịch liệt lại.
“Năm đó Dương Tâm mang thai là thai ba, con đầu chết yểu, cũng là cùng một ngày buổi chiều, Dương Nhã cũng đẻ non, còn sinh ra một đứa con trai, bà, hai con mẹ bà trộm con của Dương Tâm.”.
||||| Truyện đề cử:
Cô Gái Nhỏ Bị Cầm Tù |||||
“Haha.” Tôn Bích Như điên cuồng cười to lên “Xem ra ông vẫn chưa có hồ đồ, nhanh như thế đã đoán được rồi, không sai, tạp chủng nhà họ Lục đó chính là Dương Tâm sinh ra, cái người con gái bỏ đi bị ông đuổi ra khỏi nhà mới là người mà nhà họ Lục nên cưới nhất.”
Dương Thành trong lòng vui vẻ.
Nếu như thực sự là con của con gái lớn Dương Tâm, vậy thì ông ta còn có cơ hội lật mình.!Liên kết huyết thống.
Ông ta cũng không tin Dương Tâm sẽ mặc kệ sự sống chết của người bố già như ông ta.
Bây giờ con gái thứ hai đã bị hủy hoại, từ bỏ thì từ bỏ rồi, ông ta chỉ có thể ôm chặt đùi của con gái lớn dựa vào là vợ của Lục Gia Bách.
Tôn Bích Như dường như nhìn thấu tâm tư của ông ta, không nhịn được liền châm biếm: “Ông cho rằng Dương Tâm là con gái ruột của ông sao? Ha, bị Trần Thục Quyên người đàn bà kia cắm sừng nhiều năm như vậy mà cũng không biết chuyện, đúng thật là buồn cười quá.”
Dương Thành cả người bắt đầu run lên mạnh mẽ, mặt không dám tin tưởng trừng mắt nhìn bà ta, tức giận nói: “Tiện nhân, con mẹ nó nói lời này có ý gì?”
“Có ý gì?”
Tôn Bích Như chậm rãi đứng lên, loạng choạng đi đến bên cạnh cái tủ, mở khóa lấy ra một bản giám định quan hệ cha con ném ở trên bàn.
“Ông sau khi xem xong liền biết là ý gì.”
Dương Thành không kịp đợi liền nhanh chân tiền đến lấy tập tài liệu để trên bàn, đọc nhanh như gió, đọc xuống dưới, sắc mặt của ông ta càng âm trầm.
“Thông qua giám định, hai người không phải là quan hệ bồ con.”
Không phải là bố con.
Hai người bọn họ lại không phải bố con ruột.
Lửa giận ngập trời không ngừng chiếm đoạt Dương Thành, mặt ông ta đầy dữ tợn xe nát báo cáo trong tay.
“Trần Thục Quyên, con tiện nhân này, lại sinh ra loại con hoang, còn bắt tôi nuôi 20 năm, tôi muốn đào mộ của bà ta lên, để lột da róc xương.”
Tôn Bích Như trên mặt lộ ra một vệt cười quái dị.
Trong vườn hoa.
Trần Uyên ngồi trong chòi nghỉ mát, sau khi nhìn thấy sau có tiếng bước chân vang lên, tiếng xe lên nói: “Bên ngoài đều biết bao nuôi em là anh rồi, anh lại còn dám đến nơi này, vợ của anh, anh đặt ở nơi nào vậy?”
Lâm Thanh chắp tay đứng sau lưng cô, nhìn thấy bóng lưng tinh tế gầy yếu, lần đầu tiên có ý giải thích với cô.
Giải thích Hải Vy không phải là vợ anh ta.
Giải thích bé Dương không phải là con trai của anh ta.
“Trần Uyên, anh…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT