Bà thật không hiểu từ trước đến nay con gái mình luôn thông minh lanh lợi làm sao lại trở nên vụng về như vậy.
Loại ý nghĩ không có não này thế mà cũng có thể nghĩ ra.
“Thanh Vi, khoảng thời gian này con ở trong tù hãy nhân cơ hội này mà điều chỉnh lại mình một chút thì tốt hơn, nếu như con còn ngây thơ như vậy thì đừng nghĩ đến chuyện tranh giành đàn ông với Dương Tâm nữa, trực tiếp về Lâm An cho xong.” “Không.” Thẩm Thanh Vi nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói: “Con sẽ nghe lời mẹ, ở tại trong lao điều chỉnh cảm xúc của mình thật tốt, Dương Tâm làm hại con bị hội viện danh tiếng đá ra khỏi hội, món nợ này con phải khiến cô ta trả cả gốc lẫn lãi.”
Lâm Vũ Loan hài lòng cười một tiếng: “Vậy thì đúng rồi, con yên tâm có mẹ ở đây, sau này sẽ không để cho con dễ dàng thất bại như vậy.”
“Đúng rồi, con còn có mà.”
Tại biệt thự Lâm thị.
Trong phòng làm việc.
Lâm Thanh cầm một cốc rượu vang đỏ ngồi dựa vào ghế sa lông được làm bằng da, đang híp mắt nhìn nhìn người đàn ông đứng đối diện, cau mày nói: “Anh lặp lại lời anh vừa mới nói lần nữa đi.”
Người đàn ông trung niên vuốt cằm nói: “Trần thị giống như từ trong cái chết hồi sinh lại lần nữa, thị trường chứng khoán đang có một chút thay đổi, bây giờ đang có xu thế tăng trưởng, hai ngày nay lại có rất nhiều người chơi cỗ phiều mua vào, lập tức hóa giải được nguy cơ trước mặt của Trần thị.”
“Không có khả năng.” Lâm Thanh nắm chặt chén rượu trong lòng bàn tay gằn từng chữ một: “Dưới tình huống bình thường, Trần thị không thể nào từ cõi chết hồi sinh lại lần nữa được, trừ phi có người điều khiển cổ phiếu khiến thị trường chứng khoán hiện ra một hiện tượng vững bước tăng trưởng giả, nếu Nói đến chỗ này anh bỗng nhiên ngừng lại, không biết nghĩ đến cái gì khuôn mặt đẹp trai dần dần trở nên âm trầm. Đáng chết, người phụ nữ kia sẽ không phải ngốc đến mức điều khiển thị trường chứng khoán với ý đồ khiến Trần thị tập đoàn khởi tử hồi sinh đi.
“Anh đi thăm dò một chút động tĩnh tài chính của Trần thị, xem xem mấy ngày gần đây có mưa to gió lớn gì hay không.”
“Vâng.”
Sau khi ánh đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên rời khỏi phòng làm việc, Lâm Thanh chậm rãi ngửa đầu uống rượu đỏ trong ly một hơi cạn sạch.
Trần Uyên, rốt cuộc là em đang muốn làm cái gì vậy?
Bên ngoài hành lang, Hải Vy xuyên qua khe cửa nhìn Lâm Thanh đang uống rượu giải sầu bên trong, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo, bàn tay xuôi ở bên người chậm rãi nắm chặt thành nắm đắm.
Đột nhiên, bả vai truyền đến cảm giác nặng nề, cô vô thức muốn hét lên một tiếng sợ hãi nhưng lại bị đối phương bịt miệng lại.
Cô nhìn lại, phát hiện đó là mẹ kế Trình Di.
“Xuyt”
Trình Di làm động tác im lặng nàng với cô, sau đó lôi kéo cô lách vào trong phòng ngủ bên cạnh.
Sau khi đóng cửa phòng xong, Hải Vy có chút không vui nói: “Bà có biết người dọa người sẽ hù chết người hay không? Giữa ban ngày ban mặt lén la lén lút, bà rốt cuộc là muốn làm cái gì hả?”
Trình Di lôi kéo cô ngồi ở trên ghế sa lông, mở miệng nói: “Vy Vy, con cần phải giữ bình tĩnh hiện tại không phải lúc đánh chó mù đường, chờ Lâm Thanh hoàn toàn đánh sập Trần thị xong, con mới ra tay.
đối phó Trần Uyên.”
Vừa nhắc đến Trần Uyên vẻ mặt của Hải Vy liền trở nên khó coi: “Rõ ràng là Lâm Thanh đang che chở con đĩ kia, nếu như tôi không thừa dịp cục diện loạn này mà ra tay, chờ đến khi Trần thị phá sản Lâm Thanh còn không phải sẽ có cơ hội thương hương tiếc ngọc nuôi dưỡng cô ta ở biệt thự tư nhân gọi là kim ốc tàng kiều hay sao?”
“Nếu như là như thế vậy thì càng tốt.”
“Bà……” Hải Vy thở hỗn hễn, tức giận nói: “Bà là đang khuyên tôi mở một con mắt nhắm một con mắt, mặc kệ Lâm Thanh ở bên ngoài nuôi người tình à?”
Trình Di đưa tay ra nắm chặt cổ tay của cô, ở trên mô bàn tay của cô vỗ nhẹ máy lần, cười nói: “Bây giờ nhà họ Trần đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn bắp bênh, lúc nào cũng có thể sụp đổ, con phải vững vàng yên lặng chờ cơ hội thích hợp nhất phải người đi đánh người phụ nữ kia.”
Hải Vy ổn định cảm xúc, sau khi trầm mặc trong chốc lát cô cắn răng hỏi: “Vậy bà cho rằng lúc nào thì mới là cơ hội thích hợp?”
“Thời điểm nhà họ Trần tan rã.” Trình Di gằn từng chữ một: “Chỉ cần Lâm Thanh dám nuôi dưỡng cô ta ở trong biệt thự tư nhân, con liền nghĩ biện pháp làm lộ thân phận của cô ta ra ánh sáng, thiên kim tiểu thư ngày xưa không ai bì nổi biến thành người tình thứ ba, một khi bị người ngoài biết được, nước bọt cũng có thể làm cô ta chết đuối.”
Hải Vy nghĩ rồi nghĩ cảm thầy bà nói rất có lý, vừa hay Thẩm Thanh Vi cũng đề nghị như thế với cô, thế là gật đầu nói: “Được, vậy tôi sẽ nhẫn nhịn thêm mấy ngày, chờ Trần thị phá sản sau đó chơi chết cô ta.”
Bến tàu Hải thành.
Một chiếc du thuyền xa hoa trong kho hàng dưới mặt đất.
Dương Tâm nhìn Dương Khai bị trói ở trên kệ hàng, nhíu mày nói: “Tổng giám đốc Dương, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Vốn dĩ người đàn ông đang chợp mắt nghe được âm thanh này liền khẽ nhúc nhích một chút, chậm rãi nhắc mí mắt xem xét cô một chút, nhàn nhạt nói: “Cô cả nhà họ Dương, cô rốt cuộc cũng đã đến, tôi đã ở chỗ này chờ cô mấy ngày rồi.”
Dương Tâm dùng chân ngoắc lấy một cái ghế kéo tới trước mặt sau, thoải mái ngồi xuống: “Nói đi, anh muốn nói với tôi chuyện gì?”
Tổng giám đốc Dương giật giật khóe miệng, dường như là đang cười, đương nhiên là nói chuyện cô cả nhà họ Dương muốn nói rồi, ví dụ như…… Chứng cứ ông Lục sai tôi ở bên trong thuốc mới tăng thêm một thành phần.”
“Được thật sảng khoái, tôi thích, vậy tổng giám đốc Dương liền nói một chút điều kiện của anh đi.”
Tổng giám đốc Dương nhẹ nhàng cười một tiếng: “Tôi cho rằng cô Dương chắc chắn đã đoán được điều kiện của tôi rồi, cho nên chúng ta cũng đừng vòng vèo nữa, trực tiếp đi thẳng vào vần đề đi.”
ĐÀ” Gin Dương nhịn không được bật cười: “Rất thú vị, được thôi chỉ cần anh giao ra chứng cứ Bạch Trác sai anh ở bên trong thuốc mới động tay động chân, tôi liền thả anh ra.”
“Vâng, tổng giám đốc Dương.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, anh ngửa đầu nhìn về phía Dương Tâm, hỏi: “Cô cả nhà họ Dương tôi làm như vậy vẫn còn chưa hài lòng sao?”
Dương Tâm rút ra điện thoại di động từ trong lòng bàn tay anh ta ra, quay người đi về phía cửa khoang, vừa đi vừa nói: “Chờ tôi cầm được thứ mà tôi muốn rời, sau đó mới sai người đưa anh trở về,”
“Dương Khai ác giả ác báo, sau này anh đừng bắt tay với bọn người xấu làm bậy.”
Sau khi từ trong khoang thuyền đi ra ngoài, Dương Tâm đi đến bên cạnh Lục Gia Bách đứng ở trên boong tàu nói: “Chỉ sợ là phải làm phiền anh phái một số người đi trông coi biệt thự tư nhân của Bạch Trác, nhất định không thể để cho ông già hồ ly kia trốn thoát.”
Lục Gia Bách cười nhìn cô, hỏi: “Em dự định xử trí Bạch Trác như thế nào? Trực tiếp đưa ông ta vào tù à? Nhưng cũng không thể phán ông ta tội tử hình được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT