Phó Đức Chính nheo mắt nhìn em gái ở đối diện, âm thanh đông cứng: “Em muốn diệt trừ cô ấy? Phó Tuyền, em thế mà lại có ý niệm giết người, ai cho em lá gan đó đấy?” Phó Tuyền rụt cổ.
Cô ta sợ hãi người anh trai trẻ tuổi đã trở thành thượng tướng này từ trong xương cốt.
Khi anh trai tức giận, cô ta cảm thấy trên đầu có một áp lực cực lớn tràn đầy sát khí đè ép.
“Anh, anh ơi, bố sắp phải tham gia bầu cử, nếu như thành công, chúng ta sẽ tiến lên tầng lớp cao hơn, giây phút quan trọng này không thể xuất hiện bát cứ tiếng xấu gì được. Nếu để cho người bên ngoài biết được cuộc sống riêng của con rễ người được bổ nhiệm không có đúng mực, còn sinh con riêng ở bên ngoài, người ta sẽ thấy bố như thế nào chứ, nghĩ nhà họ Phó chúng ta như thế nào?”
Phó Đức Chính cúi đầu, dường như đang suy nghĩ.
Phó Tuyền lại nói: “Anh à, nếu bố lên chức thành công thì anh cũng sẽ có thể một bước lên mây, đến lúc đó ở Bắc Kin còn ai dám so sánh với nhà họ Phó? Vào thời điểm quan trọng này tuyệt đối không thể để lộ thân phận của đứa con riêng kia là con trai của Triệu An, dù sao lễ cưới của em và Triệu An đã được đăng lên báo, nếu để cho người ngoài biết chuyện này cuối cùng cũng là tổn thương mặt mũi nhà họ Phó chúng ta.”
“Vậy em muốn làm gì?” Phó Đức Chính nhíu mày. Một tia sát khí lóe lên trong mắt Phó Tuyền, cô ta nghiền răng nghiến lợi nặn ra bốn chữ: “Nhỗ cỏ thì phải nhồ tận gốc.”
Phó Đức Chính im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Phương pháp này quá cực đoan, nếu chẳng may bị lật xe, cả nhà Phó sẽ sụp đổ, rủi ro này không đáng để mạo hiểm. Nhưng em yên tâm, anh sẽ không bao giờ để hai mẹ con đó phá hư hôn nhân của em và Triệu An, cho anh hai ngày để cân nhắc chuyện này, anh sẽ đưa ra cho em một giải pháp bảo đảm nhát.”
Mục đích của Phó Tuyền là để anh trai nhúng tay vào, cho dù không thể chơi chết Lê Vãn Trinh thì cũng phải đuổi cổ mẹ con cô ta ra khỏi Hải Thành, hôm nay anh trai đã chấp nhận cái nhìn của mình, Phó Tuyền tự nhiên sẽ nói nhiều.
“Được rồi, mọi chuyện đều nghe theo sự sắp xếp của anh.”
Biệt thự nhà họ Thẩm.
Phòng khách.
Lâm Vũ Loan đưa một xắp tài liệu cho Thẩm Thanh Vi đang ngồi trước mặt: “Vi, con xem những tài liệu này đi, đọc xong sẽ biết mình nên làm gì.”
“Đây là cái gì?” Thẩm Thanh Vi vừa hỏi vừa đưa tay cầm lấy, ánh mắt lướt xuống, khuôn mặt xinh đẹp lập tức trở nên mừng rỡ: “Mẹ, đây có phải là thật không? Người lĩnh giấy kết hôn với Dương Nhã không phải Gia Bách mà là một tên ăn mày?”
Lâm Vũ Loan nâng ly trà đậm đặc trên bàn lên nếm thử, vừa uống vừa chậm rãi nói: “Lục Gia Bách thích Dương Tâm như vậy làm sao có thể cùng đăng kí kết hôn với Dương Nhã chứ? Mẹ tò mò nên đã sai người đi điều tra về ông Lục trong mục vợ chồng của Dương Nhã, điều thú vị là người này và người nắm quyền nhà họ Lục không phải là cùng một người, bởi vì thông tin về thân phận hoàn toàn khác nhau.”
Thẩm Thanh Vi siết chặt thông tin trong tay cười mỉa: “Cô hai Dương này đúng là một con sâu bọ đáng thương, bị Lục Gia Bách gả cho một tên ăn mày mà con gật gù đắc ý! Ngày nay khắp thế giới đều tuyên truyền cô ta là bà cLục hính hiệu, ha hả, cô ta đúng là bà Lục thật, chẳng qua chồng cô ta lại chỉ là một tên ăn mày đầu đường xó chợ, ha ha ha.”
Lâm Vũ Loan ngước mắt liếc nhìn người con gái ngồi đối diện, nhỏ giọng nhắc nhở: “Con cũng đừng quá đắc ý, người kết hôn với Dương Nhã không phải là Lục Gia Bách chứng mình rằng đối thủ thật sự của con không phải là cô ta, trước đó con một mực sử dụng thủ đoạn đối phó Dương Nhã, Dương Tâm…
người phụ nữ nỗi tiếng khắp thế giới này mới chính là trở ngại lớn nhất của con.”
Thẩm Thanh Vi cong môi cười: “Cám ơn mẹ đã nhắc nhở, con biết phải làm sao rồi.”
Nếu cô ta nhớ không lầm, loại thuốc mới nhất hiện đang được sản xuất bởi nhà máy dược phẩm do nhà họ Thẩm đại diện là thành quả nghiên cứu của Dương Tâm.
Chỉ cần cô ta động tay động chân trong loại thuốc này, tạo ra một số di chứng cho đa số bệnh nhân, đến lúc đó Dương Tâm không phải sẽ ngồi tù rồi sao?
Biệt thự của nhà họ Trần, trong vườn.
Ông cụ Trần đang ngồi trên xe lăn, còn Dương Tâm thì đang đầy ông ấy đi quanh hồ nhân tạo.
“Ông nội Trần, ông có việc gì thì cứ nói thẳng đi, không cần băn khoăn nhiều như thế ở trước mặt con đâu.”
Ông cụ khẽ thở dài: “Con đúng là một cô bé nhạy cảm, ông còn chưa có biểu hiện gì, con đoán được ông có chuyện muốn nói, cũng tốt, chúng ta đều đã quen thuộc như vậy, ông già này cũng không vòng vo nữa, nói thẳng với con vậy. Ông không biết con cảm thấy như thế nào về cháu trai của ông nhưng ông biết nó đã dành trái tim của mình cho con. Con là một cô gái thông minh lanh lợi, tâm tư tinh tế, phải biết một khi giữa hai đứa có xảy ra chuyện gì, đến cuối vẫn sẽ làm tổn thương lẫn nhau.”
Lục Gia Bách vì tổ chức sinh nhật cho cô đã bắn pháo hoa trên bầu trời đêm toàn bộ Hải Thành, khoe khoang như thế chỉ cần là người sáng suốt sẽ nhìn ra được suy nghĩ của anh.
“Ông nội Trần, ông muốn con làm gì?”
Ông cụ Trần ngẩng đầu nhìn cô cười nói: “Vòng bạn vè của con tại châu Úc bên kia đúng không? Khi nào thì con định trở về?”
Dương Tâm im lặng.
Cô hiểu ý của ông cụ, muốn cô ra nước ngoài và tránh xa tầm mắt của Lục Gia Bách.
Trong phòng khách.
Lê Vân Thảo Thảo bát đắc dĩ nhìn bố già đang ngồi trên ghế sô pha, thở dài nói: “Bố, bây giờ đã là buổi trưa, nhiệt độ ngoài trời ít nhất đã lên tới bốn mươi độ, cậu ấy đã quỳ bên ngoài hai tiếng rồi, con sợ cứ tiếp tục nữa sẽ xảy ra án mạng mắt.”
Bồ Lê liếc nhìn đồng hồ trên tường, chậm rãi đứng dậy khỏi ghê số pha đi tới cửa, lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu An dưới bậc thang: “Tôi chỉ có một vấn đề thôi, cậu thành thật trả lời cho tôi, không cho phép giấu diếm bắt cứ thứ gì, năm đó rốt cuộc con gái tôi làm sao mang thai?”
Cơ thể Triệu An run rấy dữ dội.
Câu trả lời này anh ta thật sự rất khó mở miệng.
Lẽ nào muốn anh ta ngay trước mặt bố người ta nói năm đó mình đã cưỡng bức con gái ông ấy sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT