Cô ta nghe lầm sao?

Lục Gia Bách lại bao hết tầng cao nhất của Thành phố Lãng Mạn tổ chức tiệc sinh nhật cho một nữ nhân viên nhà họ Lục?

Anh thậm chí làm những việc mà chỉ có người yêu mới làm cho một người phụ nữ.

Không.

không không. Cô ta không tin, cô ta không tin Gia Bách sẽ vì một người phụ nữ nào đó mà làm đến mức này.

Những năm gần đây, mỗi lần tổ chức sinh nhật cho cô ta, anh đều tùy tiện tìm đến một nhà hàng đồ tây, mời cô ta đi ăn bít tết rồi xong việc Thành phố lãng mạn cái gì.

Bữa tối dưới ánh nến cái gì.

Hoa hồng tươi cái gì.

Cô ta chưa hề nhìn thấy, chưa từng nhìn thấy bất cứ thứ nào.

Dương Tâm…

Dương Tâm…

Cô ta là ai?

Có phải là đứa con gái bị đuổi ra khỏi nhà họ Dương, lêu lỗng với Lục Gia Tân một đêm rồi sinh ra một cặp con riêng không? Cô ta thì có tư cách gì để yêu cầu Gia Bách bao hết Thành phố Lãng Mạn chứ?

Cô ta, có, tư cách gì!!!

Nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn của cô ta dần dần vặn vẹo, trong lòng Dương Nhã thầm kêu một tiếng sảng khoái.

Con đĩ đáng chết, cảm giác bị đàn ông bỏ rơi và ghen tức phát điên lên có dễ chịu không nào?

Tôi đã phải chịu đựng cảm giác này trong suốt bảy năm đấy, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, hãy kiên nhẫn và tận hưởng đi.

“Cô Thẩm, cô không sao chứ? Cô thầy không thoải mái à? Có cần tôi gọi bác sĩ gia đình đến khám không?”

Thẩm Thanh Vi sâu một hơi, đè nén ghen tuông mãnh liệt trong lòng xuống, cười nói: “Cảm ơn cô hai nhà họ Dương đã quan tâm, tôi không sao, à đúng rồi, gần đây có phòng vệ sinh nào không?”

Dương Nhã giễu cợt cười một tiếng, hất cằm chỉ về phía đông nam: “Bên kia là một phòng trà, trong đó có phòng vệ sinh, cô Thẩm xin cứ tự nhiên.”

Thẩm Thanh Vi nhìn cô ta một cái thật sâu rồi xoay người rời đi.

“Hừ…” Dương Nhã nhìn bóng lưng rời đi duyên dáng của cô ta, lạnh lùng hừ một tiếng.

Giả vờ đi, được thì cứ tiếp tục giả vờ đi, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ xé bỏ bộ mặt giả dối của cô, phơi bày bộ mặt gớm ghiếc của cô cho cả thế giới biết.

“Cô ta đi đâu vậy?” Sau lưng bỗng truyền đến giọng nói của bà Lục.

Dương Nhã hơi sửng sờ, sau đó nghiêng đầu cười đáp: “Thưa mẹ chồng, cháu chỉ giải thích với cô Thẩm nguyên nhân Gia Bách không thẻ tổ chức sinh nhật cho cô ấy, cô Thẩm có thể là nổi lòng ghen tị, nhất thời không tiếp thu nổi nên muốn tìm một chỗ yên tĩnh.”

Bà Lục nheo mắt, nhíu mày nhìn cô ta, khó hiểu hỏi: “Gia Bách rốt cuộc là đang xử lý chuyện gì? Tại sao Thẩm Thanh Vi lại ghen tị?”

Dương Nhã khẽ vuốt cằm, đôi môi đỏ mọng của cô ta cong lên tạo thành một đường cong kỳ lạ, một tia sáng tính toán lóe lên trong mắt cô ta.

“Bác không biết sao? Gia Bách bao hết tầng cao nhát của Thành phố Lãng Mạn đề tổ chức sinh nhật cho chị gái Dương Tâm của cháu.”

“Cái gì?” Bà Lục mở to mắt, tức giận nói: “Cái gọi là vấn đề cần giải quyết của Gia Bách là để chúc mừng sinh nhật của Dương Tâm? Nó, nó thực sự bao hết tầng cao nhất của Thành phố Lãng Mạn mà chỉ những người yêu nhau mới có thể đặt chân lên sao? Nó muốn làm gì đây? Ở cùng một chỗ với người phụ nữ của em trai ruột mình à?”

Nụ cười trên môi Dương Nhã càng ngày càng quỷ dị.

Cô ta muốn mượn tay Dương Tâm để diệt trừ Thẩm Thanh Vi nhưng không có nghĩa là cô ta sẽ trơ mắt nhìn Dương Tâm và Lục Gia Bách ngọt ngào bên nhau.

Mà hôm nay người có thể chia rẽ bọn họ chính là bà già trước mặt này.

“Mẹ chồng, chuyện này thật ra cũng không phải quá tệ, bởi vì chúng ta có thể để cho Thẩm Thanh Vi đi đối phó với Dương Tâm, cho dù bọn họ cuối cùng ai bị thua thiệt đều là cảnh chúng ta muốn xem không phải sao?”

Bà Lục sửng sốt, suy nghĩ một hồi đột nhiên cười nói: “Biện pháp này của cháu không tệ, vậy thì để Dương Tâm đi đối phó với con đĩ nhỏ họ Thẩm kia, dù sao hai người bọn họ đều không phải con dâu của bác, bọn họ đầu đến tôi chết cô sống lại đúng ý bác.”

Dương Nhã chậm rãi siết chặt lòng bàn tay bên hông, trong mắt lướt qua một tia sáng lạnh.

Dương Tâm, Thẩm Thanh Vi, các người nhất định phải đầu đến đầu rơi máu chảy đấy.

Thẩm Thanh Vi bước vào phòng trà liền vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho cấp dưới.

“Giúp tôi kiểm tra xem chủ tịch Lục có bao hết tầng cao nhất của toàn bộ Thành phố Lãng Mạn hay chưa, sau đó kiểm tra sinh nhật của Dương Tâm cho tôi.”

“Được cô hai, cô chờ một chút.”

Sau khi cắt đứt cuộc gọi, cô ta lượn một vòng quang nhà vệ sinh, vừa bước ra thì bên kia đã gọi lại.

“Cô hai, đàn em của tôi đã kiểm tra xong, chủ tịch Lục quả nhiên đã bao hết tầng cao nhát của Thành phố Lãng Mạn.”

“Anh chắc chắn chứ?”

“Đúng, chắc chắn, ban đầu chủ tịch Lục đã ra lệnh giữ bí mật tuyệt đối vấn đề này nhưng Thành phố Lãng Mạn là tài sản của nhà họ Thẩm. Tôi đã trực tiếp lấy danh nghĩa của cô hai liên lạc với người phụ trách ở đó, chính miệng anh ta đã nói với tôi, tuyệt đối không thể sai được.”

“Vậy chủ tịch Lục có nói mục đích của việc bao hết Thành phố Lãng Mạn là gì không?”

“Cái này ngược lại chưa nói nhưng cấp dưới của chủ tịch Lục lại vận chuyển rất nhiều hoa tươi vào trong đó, chắc là dùng để trang trí, cô hai có cần tôi điều tra lại không?”

Thẩm Thanh Vi siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay, ánh mắt sắc bén lướt qua, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, từ kẽ răng nặn ra một câu: “Không cần, sinh nhật Dương Tâm thì sao, tra được chưa?”

“Đã tra được, cô ấy và cô hai cùng tuổi, cùng ngày sinh tháng sinh, một điều trùng hợp hơn nữa là cả hai đều sinh ra ở bệnh viện phụ nữ và trẻ em ở Hải Thành.”

Hôm nay đúng là sinh nhật của Dương Tâm, xem ra Dương Nhã thật sự không lừa gạt cô ta, Lục Gia Bách lạnh nhạt với cô ta chính là để chúc mừng sinh nhật Dương Tâm.

Nếu Gia Bách tùy tiện tìm được một nhà hàng tây mời Dương Tâm dùng bữa, cô ta cũng sẽ không phát điên như bây giờ.

Nhưng anh lại chọn thành phố lãng mạn, đó là nơi mà chỉ có những cặp đôi muốn ước hẹn mới đến đó.

Nói cách khác, Lục Gia Bách xem Dương Tâm là đối tượng yêu đương.

“Ngài Lục, người phụ trách Thành phố Lãng Mạn vừa gọi cho tôi nói rằng vệ sĩ của cô Thẩm đã liên lạc với anh ta, anh ta e ngại thân phận của cô Thẩm nên đã nói chuyện ngài bao hết tầng cao nhất cho đối phương biết. Ngoài ra, biệt thư bên kia cũng truyền đến tin tức nói cô Thẩm sau khi chia tay ông cụ liền vội vàng rời khỏi nhà họ Lục.”

Lục Cầu nhướng mày cười một tiếng.

Người đàn ông này thông minh biết bao nhiêu, làm sao có thể không đoán được mấu chốt của chuyện này?

“Được rồi, tôi hiểu rồi, nu Thẩm Thanh Vi đến thành phố lãng mạn, các người cũng đừng ngăn cản.”

Sau khi ngắt cuộc gọi, Lục Gia Bách liền thuận tay gửi cho Hoắc Tư một tin nhắn ngắn: “Chẳng phải gần đây cậu nói mới cấu kết được với một diễn viên nhỏ sao? Anh em vì cậu đã bao hết tầng cao nhất của Thành phố Lãng Mạn rồi, tối nay cậu dẫn diễn viên nhỏ kia đi ước hẹn đi, chúc khai trai vui vẻ!”

Sau một lúc, hồi âm của Hoắc Tư nhảy ra trên màn hình: “Mẹ nó, cảm ơn nhiều, anh em tốt!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play