Dương Nhã đang tức giận, nằm im trên giường. Sau khi nghe thấy tiếng mẹ cô ta đang bàn tán ồn ào, thì liền vội vàng bật người ngồi thẳng dậy.

Động lực sống duy nhất của cô ta hiện giờ chính là làm thế nào để loại trừ hai kẻ đê tiện là Dương Tâm và Thẩm Thanh Vi. Chỉ cần là tin tức liên quan đến hai người bọn họ thì cô ta đều rất có hứng thú đề nghe ngóng.

“Mẹ ơi, đừng có vòng vo nữa, mau nói đi.” Ôn Bích Nhu liền đi đến và ngồi xuống bên thành giường, đưa tay ra vén tóc mái đang rối xù của Dương Nhã và nói bằng giọng thương hại: “Con gái đáng thương của mẹ, trước thì bị con nhỏ đê tiện Dương Tâm giày vò, sau lại bị con nhỏ giả vờ ngây thơ Thẩm Thanh Vi hãm hại, con đã gầy đi nhiều rồi. Vẫn còn may là ông trời có mắt, khiến cho hai con nhóc đó yêu cùng một người đàn ông, rồi sẽ có một ngày hai bọn nó sẽ đều phải chịu thua thiệt, rồi đấu đá lẫn nhau, cô sống tôi chết.”

Dương Nhã bị bà ta làm cho mắt kiên nhẫn luôn rồi, liền bực tức nói: “Đừng nói những thứ vô ích nữa, rốt cuộc thì là cơ hội gì?”

“Con của mẹ à, gấp gì mà gấp chứ, mẹ không… Thôi được rồi, được rồi. Mẹ nói, mẹ nói là được chứ gì, con cũng biết là, máy năm gần đây, Thẩm Thanh Vi đều sẽ về Hải Thành kêu Lục Gia Bách đón sinh nhật cùng cô ta, năm nay có lẽ sẽ vẫn như thế. Nhưng mà mới nãy mẹ đã điều tra ra được một việc rất là thú vị, sinh nhật của cô ta và Dương Tâm là cùng một ngày, con nói xem, Lục Gia Bách sẽ đón sinh nhật cùng với ai?”

Dương Nhã từ từ nắm chắc tay thành hình nắm đắm.

Bảy năm rồi!

Trong bảy năm này, Lục Gia Bách chưa từng có một lần đón sinh nhật cùng cô ta.

Máy năm nay mỗi lần anh tổ chức sinh nhật cho Thẩm Thanh Vi, cô ta đều đồ ky đến mức muốn phát điên lên, cô ta hận không thể đến trước mặt Thẩm Thanh Vi, người luôn giả vờ ngây thơ trong sáng kia để vạch trần bộ mặt thật. Nhưng mà cô ta không dám. Người ta là đích nữ của Lâm An Thẩm Thị, có cả một dòng họ khổng lồ ở phía sau để chống lưng cho người ta, thì cô ta làm sao mà dám đắc tội được?

Nhưng mà theo như tình thế đang xoay chuyển như hiện nay, thì có phải là cũng nên để cho Thẩm Thanh Vi nếm thử một chút mùi vị bị đàn ông ruồng bỏ, phải ghen ty đến mức phát điên điên lên không nhỉ?

“Mẹ cảm thấy rằng Lục Gia Bách sẽ ở cùng ai đây?”

Ôn Bích Như nhếch mày, sau đó nói một cách chậm rãi: “Mẹ còn nhận được một tin tức khác, nói rằng Lục Gia Bách đã chuyển căn biệt thự ở bên bờ biển cho Thẩm Thanh Vi rồi, hơn nữa cậu ta cũng dọn ra khỏi biệt thự rồi, xem ra là cậu ta vẫn muốn duy trì khoảng cách với Thẩm Thanh Vi rồi.”

Dương Nhã bật cười ha ha thành tiếng: “Thẩm Thanh Vi, cô ta là đích nữ của nhà họ Thẩm thì sao chứ?

Cô ta nhận được sự yêu thích của Lục Quốc Đông thì đã làm sao? Dương Tâm sẽ dạy cô ta làm người như thế nào, con thật không thể chờ đợi thêm nữa, thật muốn nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Thanh Vi lúc cô ta tức đến mức không chịu nổi vì đố ky.”

Vào lúc này, điện thoại di động đặt trên bàn cạnh giường ngủ bỗng đổ chuông, Ôn Bích Nhu với tay cầm lấy, sau đó nói với Dương Nhã: “Là người mà con đã cài vào nhà họ Lục gọi điện đến, có bắt máy hay không?”

Dương Nhã liền bình tĩnh trở lại, ổn định lại cảm xúc, và đưa tay lấy điện thoại, sau đó bắt máy.

Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, sau khi cô ta cúp máy thì đột nhiên cười lớn tiếng một cách điên dại.

Sau khi cười xong, thì hai khoé mắt lại bỗng rơi xuống những giọt nước mắt óng ánh như pha lê.

Ôn Bích Nhu cau mày, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?” iểu Hoan nói với con Dương Nhã siết chặt lấy điện thoại trong tay, sau đó nói ngập ngừng từng chữ: “

rằng Lục Quốc Đông mời Thẩm Thanh Vi ngày mốt đến biệt thự của nhà họ Lục làm khách, tiện thể còn tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho cô ta, nhưng mà Lục Gia Bách có việc gấp cần xử lý nên sẽ không có mặt.”

Nói xong, cô ta nắm lấy bàn tay của Ôn Bích Nhu rồi nói với giọng điệu rất phấn khích: “Mẹ à, con phải quay về biệt thự của nhà họ Lục. Con muốn đích thân xem xem bộ mặt tức tối của cô ta khi biết rằng Lục Gia Bách bởi vì tổ chức sinh nhật cho Dương Tâm mà bỏ rơi cô ta.”

Ôn Bích Nhu đang suy nghĩ đến khoảnh khắc này, liền gật đầu, nói: “Vậy thì đi một chuyến đi, vừa hay có thể mượn cơ hội này để tranh thủ châm chọc trước mặt Thẩm Thanh Vi, khiến cho cô ta chuyển đích ngắm sang Dương Tâm, cảnh tượng hai người con gái ngang tài ngang sức xâu xé nhau nhất định là rất đặc sắc “Được.”

Tại cafe Pocket.

Ở trên tầng hai.

Hai người phụ nữ trẻ đẹp đoan trang đang ngồi ở kế bên cửa sổ.

Không ai nói gì, cả hai đều chỉ đang dùng một ánh mắt quan sát mà nhìn chằm chằm vào đối phương.

Không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng người phụ nữ mặc áo sườn xám màu đỏ đã lên tiếng trước: “Cô Phó, cảm ơn cô mặc dù bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn dành thời gian rảnh để đến buồi hẹn này.”

Phó Linh Ngọc khẽ mỉm cười, xua xua tay một cách rất nhã nhặn, rồi nói bằng một giọng điệu rất dịu dàng: “Cô Lê quá nặng lời rồi, cô không chỉ là đích trưởng nữ của một gia đình có truyền thống y khoa lâu đời mà còn là thân vương phi của vương thát Hy Lạp, thân phận cao quý, tôi có thể nhận được lời mời của cô cũng là vinh hạnh của tôi rồi.”

Lê Vân Thảo mỉm cười gật đầu, nói với giọng khen ngợi: “Cô Phó không hỗ là đích nữ của dòng dõi quân phiệt, danh gia vọng tộc, thái độ làm việc khiến tôi rất kính phục.”

“Ò.” Phó Linh Ngọc mỉm cười, sau đó nói thẳng: “Thân vương phi à, chúng ta đều là người thông minh, cô đừng vòng vo nữa, hôm nay cô hẹn tôi ra đây là có gì muốn khuyên bảo đúng không, đừng ngại nói thẳng, xem xem liệu tôi có thể giúp cô giải thích mối nghi hoặc hay không?”

Lê Vân Thảo không thể nén cười được, mặc dù cô gái này còn rất trẻ, nhưng mà cách đối nhân xử thế và suy nghĩ lại rất sâu sắc, dường như rất bộc trực thẳng thắn, kỳ thực rất kiên định giống như núi.

“Đúng vậy. Chuyện là thế này, con của tôi mắc phải căn bệnh máu trắng, dù đã tìm khắp mọi nơi nhưng đều không tìm thấy tủy xương phù hợp. Sau đó tôi đã mua được một tin tức quan trọng từ chợ đen. Bên kia nói rằng tủy xương của cô Phó hoàn toàn phù hợp với tủy xương của con trai tôi. Hôm nay tôi hẹn cô ra đây, chính là nhờ cô giúp đỡ, cứu lấy đứa con đáng thương của tôi.”

Bệnh máu trắng…

Hai chân của cô ta mềm nhũng, đành ngồi phịch xuống ghế một lần nữa.

Sau mồi hồi lâu im lặng, cô ta đã cầm lấy điện thoại di động và gửi một tin nhắn như sau cho Lê Vãn Trinh: Cô chủ, xin lỗi, cuộc nói chuyện không thành rồi, cô vẫn là nên nghĩ một cách khác vậy.

Trụ sở chính Lục Thị.

Tại nơi làm việc của trưởng phòng thiết kế.

Dương Tâm đang ngồi tựa vào ghé ở phía trước cửa sổ và nghe điện thoại, là Lê Vãn Trinh gọi điện đến.

“Cô ta đã không đồng ý, vậy thì chúng ta cũng không thể ép buộc, Trinh Trinh, hãy đem thân thế của Tiểu Tân nói cho Triệu An biết đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play