Hai từ “Sinh non” trên tiêu đề tờ báo chí kia đập vào mắt cô ta.
Dương Nhã sảy thai? Ha, thật là một tin tức khiến cho người ta vui vẻ.
“Anh có ý gì? Chuyện mợ Lục sinh non có quan hệ gì với em?”
“Thẩm Thanh Vi.” Thẩm Thành cúi người lôi cô ta từ trên ghế sopha dậy, cả giận nói: “Em cho rằng em có thể giấu diếm mọi chuyện trước mặt anh sao? Hay là em cho rằng mình đã tu luyện thành đạo, có thể che giấu anh?”
Thẩm Thanh Vi cúi đầu xuống, khẽ nói: “Em không biết anh đang nói cái gì, chuyện Dương Nhã sinh non không liên quan gì đến em, anh đừng có vô oan cho em ruột của mình.”
Thẩm Thành hít sâu một hơi, đè cỗ lửa giận trong lòng xuống, giọng nói lạnh lùng: “Xem ra là em chưa thấy quan tài thì chưa đồ lệ, nếu anh mà không mỏi bằng chứng ra thì em sẽ không chịu thừa nhận.”
Nói xong, anh ta lấy trong túi ra một tờ giấy, đặt ở trước mặt cô ta: “Ba ngày trước em dùng danh nghĩa của anh ra lệnh cho một xưởng chế thuốc thuộc tập đoàn Thẩm Thị nghiên cứu thuốc phá thai, mà thuốc này có dược tính vô cùng mạnh mẽ, vẫn luôn không được đưa ra thị trường, em cần nó làm cái gì?”
Ánh mắt Thẩm Thanh Vi lạnh lùng liêc qua tờ giấy kia, cười nói: “Một người bạn của em làm nghiên cứu phát minh về thuốc tránh thai đang gặp phải bức tường, muốn em lấy ra hàng mẫu của Thẩm Thị cho cô ấy quan sát một hai lần, em không thể từ chối được nên đã đồng ý, cũng chỉ bởi vì chút chuyện nhỏ này mà anh trai muốn nghiêm khắc phê bình trách mắng em sao?”
Thẩm Thành lạnh lùng liếc cô ta, sau khi im lặng một lúc rồi khẽ cười “Được, xem ra bây giờ em cũng đã học được cái gọi là nói láo với anh trai rồi, thật sự là rất tốt, em muốn lầm đường lạc lối nhưng người anh trai nay lại không thể trơ mắt nhìn em phạm sai lầm, em không thừa nhận đúng không? Được rồi, anh sẽ đến Lục Thị một chuyến, xin Lục Gia Bách cặn thuốc của thuốc sảy thai kia, một khi kiểm tra ra được nó chính là loại thuốc mà Thẩm Thị nghiên cứu phát minh ra thì em tự biết lầy hậu quả.”
Nói xong anh ta xoay người đi ra cửa.
Thẩm Thanh Vi luống cuống.
Nếu để cho Lục Gia Bách biết cô ta hạ độc Dương Nhã, làm Dương Nhã sinh non, vậy thì cả đời này cô ta sẽ không có cơ hội lên chức.
“Anh…”
Cô ta vừa khóc vừa ôm lấy Thẩm Thành, nức nở nói: “Em thừa nhận, em thừa nhận còn không được sao? Thuốc sảy thai là do em ra lệnh cho hầu gái em sắp xếp ở nhà họ Lục hạ, em sợ Lục Gia Bách tra đến trên đầu em cho nên không dám ra tiệm thuốc mua, chỉ có thể tìm xưởng chế thuốc thuộc Thẩm Thi lấy, anh, anh biết rõ là em yêu Gia Bách như thế nào mà, bảy năm trước rõ ràng người cứu anh ấy là em, tại sao người được lợi lại là cái bình hoa Dương Nhã kia?”
Thẩm Thành nahmws hai mắt lại, hai đầu lông mày mạnh mẽ cứng rắn lộ ra lệ khí, đừng nhìn bình thường người đàn ông này luôn ôn hòa vui vẻ, người có thể chấp chưởng cả một gia tộc lớn sao có thể là dạng người hời hợt được?”
“Lục Gia Bách và Dương Nhã đã lĩnh giấy đăng ký kết hôn, cho dù em có làm Dương Nhã sảy thai thì có thể làm gì được? Lục Gia Bách không yêu em, em cưỡng cầu thì có tác dụng gì?”
“Em mặc kệ.” Thẩm Thanh Vi ôm chặt lấy anh ta, khóc ròng nói: “Em chỉ cần anh ấy, đời này ngoài trừ anh ấy ra thì em không gả cho ai cả, huống cho bác Lục cũng thích em, luận gia thế hay là năng lực, Dương Nhã có chỗ nào có thể bằng em? Một ngày nào đó em sẽ đuổi Dương Nhã ra khỏi Lục Thị, ngoại trừ em ra thì không ai được phép gả cho Gia Bách.”
Thẩm Thành đưa tay xoa trán, chậm rãi đẩy cô ta ra, lạnh lùng nói: “Chuyện hại người như vậy chỉ được phép xảy ra một lần, không có lần sau, nu mà xảy ra lần nữa thì em đừng trách anh không nề tình anh em. Thẩm Thành cong môi cười một tiếng, cô ta biết người anh trai từ trước đến nay yêu thương cô ta sẽ không làm gì cô ta cả.
Cô ta là đích nữ của nhà họ Thẩm, bó mẹ đều là người có gia tộc lớn, với cái thân phận này, đàn ông trên đời nên để cho cô ta chọn.
Đâu cũng không phải cái tin tức gì tốt, ẩn ẩn lộ ra vẻ quỷ dị.
Chẳng lẽ Dương Nhã bại lộ, nhà họ Lục âm thầm trừ khử đi đứa con hoang trong bụng cô ta?
Tuy nhiên anh ta cũng chả có gì là buồn cả, có thể khiến khối thịt kia trộn lẫn với huyết thống của nhà họ Lục, thừa kế tài sản của nhà họ Lục hay không không quan trọng, điều quan trọng nhất chính là có thể chơi chết con đĩ Dương Tâm kia hay không?”
Dù ai cũng không thể ngăn cản được anh ta trả thù Dương Tâm.
Chung cư Thịnh Cnahr.
Trong phòng khách, Dương Tùy Ý ghé vào trước máy tính làm việc.
Tiểu Tân ở bên cạnh gắp gáp hỏi: “Sao rồi, Triệu An đã về Hải Thành chưa?”
Dương Tùy Ý híp mắt nói: “Trở về rồi, nhưng lại mang về một người phụ nữ đại boss, bố cô ta không thể trêu vào được đâu, sơ sẩy phát là ăn củ hành ngay.”
Thẩm Thành siết chặt cánh tay cậu bé, cắn răng nói: “Anh có cách đúng không? Bình thường anh có nhiều chủ ý ngu ngốc như vậy, tùy tiện làm một chiêu là được.”
Bên trong phòng ngủ.
Dương Tâm ghé vào trong ngực Tôn Bích Như khóc thút thít.
“Không sao, đứa con hoang kia mắt cũng là chuyện tốt, dù sao hôn lễ sắp đến rồi, đợi sau khi kết hôn con muốn sinh bao nhiêu thì sinh, hiện tại mẹ đang nghi hoặc nhất chính là ai đã hạ thuốc sảy thai cho con.”
Dương Nhã mắp máy môi, cắn răng nói: “Chắc chắn là Dương Tâm, chắc chắn là con đĩ kia, cô ta không nhịn được chuyện con gả vào nhà họ Lục, không nhịn được con dẫm lên đầu cô ta, cho nên mới sử dụng chiêu này.”
“Không đơn giản như thế đâu.” Tôn Bích Như lo lắng nói: “Mej hiểu rõ tính cách của Dương Tâm, nó cao ngạo, nó lạnh lùng, sẽ không làm ra chuyện xấu xa này đâu, so với Dương Tâm, mẹ càng nghỉ ngờ một người phụ nữ, người này đã từng cứu Lục Gia Bách một mạng, vẫn luôn một lòng muốn làm gả vào nhà họ Lục.”
Dương Nhã chui từ trong ngực bà ta ra, quay đầu nhìn bà ta, cắn răng nói: “Ai, rốt cuộc là ai nhắm vào con? Con vào nhà họ Lục ở nhiều năm như vậy, con tự nhận là không có đắc tội bất cứ ai, tại sao bọn họ lại muốn nhắm vào con?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT