Bộ dáng của người phụ nữ này giống y hệt mẹ Lâm Vũ Loan của anh ta.
Mặc dù mấy này này anh ta đều nhìn thấy tin tức về sự tích của cô Dương này, nhưng cô trên màn hình với bên ngoài có sự khác biệt rất lớn. Chí ít lúc anh ta nhìn thấy cô trên màn hình cũng không có bao nhiêu cảm giác, bây giờ đối mặt cẩn thận quan sát, anh ta phát hiện người phụ nữ này giống mẹ mình đến mấy phần.
Dương Tâm thấy anh ta kinh ngạc nhìn mình, rồi lại nhắm hai mắt lại.
Thẩm Thành rất nỗi tiếng ở quốc tế, gáo dưỡng của bản thân chắc chắn mười phần tốt đẹp.
Bây giờ anh ta lại thất thố, nhìn chằm chằm vào một người khác, chắc chắn không phải bởi vì vẻ ngoài của cô xinh đẹp, trong nháy mắt lọt vào mắt của anh ta, mà là……
Trong đầu cô không khỏi nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên bó Lục Cầu nhìn thầu cô.
Lão già kia có vẻ như cũng nhận lầm cô thành thành ánh trăng sáng trong lòng ông ta.
Mà ánh trăng sáng trong lòng bố Lục Cầu tên là Lâm Vũ Loan, cũng chính là mẹ của cậu Thẩm này.
Chuyện này khá thú vị.
“Sao thế, anh Thẩm cũng xem tôi thành mẹ của anh sao?
Cô vừa thốt ra những lời kia, vẻ mặt người chung quanh đều trở nên quái dị.
Huyền Cần ho nhẹ hai tiếng, kéo ống tay áo của Dương Tâm, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, sao chị có thể nói như thế, xét về tuổi tác, chị còn nhỏ tuổi hơn cả người ta, sao có thể làm mẹ người ta được?”
Dương Tâm đưa tay sờ mũi, có chút xấu hỗ quay đầu đi.
Cô đang nghĩ tới việc bố Lục coi cô thành Lâm Vũ Loan, cho mới bật thốt hỏi câu đó.
Sau khi Thẩm Thành kinh ngạc xong, lại khôi phục lại vẻ ưu nhã như trước, cười nhạt nói: “Hóa ta là cô Dương, ngưỡng mộ đã lâu, không ngờ rằng hôm lại có cơ hội gặp được, thật sự là vinh hạnh.”
Khóe miệng Dương Tâm co rút cứng đờ, sau đó cô lộ ra một nụ cười như nụ cười hiền hòa, nhíu mày nói: “Khoảng thời gian trước loại thuốc điều trị ung thư tôi nghiên cứu ra đã bắt đầu bước vào khâu sản xuất, mà công ty sản xuất thuốc Nhã Nam của quý tập đoàn cũng tham dự vào bên trong khâu sản xuất, về sau còn phải nhờ vào anh Thần hao tâm tổn trí quản lý chặt chẽ chất lượng của thuốc, dù sao chuyện này cũng liên quan đến vô số sinh mạng, anh nói có đúng không?”
Thẩm Thành khẽ vuốt cằm, ôn hòa nói: “Cô Dương cứ yên tâm, Thẩm thị của tôi là xí nghiệp trăm năm, rất nỗi tiếng trên quốc tế, tuyệt sẽ không rảnh rỗi tự hủy đi bức tường thành của bản thân.”
Mấy đời tổ tiên của Thẩm Thị bỏ ra thời gian trăm năm mới đánh đổi được danh tiếng như bây giờ, cô thật sự không nghĩ ra được động cơ để Thảm Thành phải đổi thành phần thuốc, nếu như thay đổi thành phần thuốc đơn giản là muốn đưa cô vào ngục giam, hủy hoại một đời cô, nhưng nếu cô rơi đài thì Thẩm Thành có chỗ gì tốt?”
Trước đây bọn họ chưa từng gặp nhau bao giờ, căn bản không có ân oán xưa cũ gì.
“Lần này anh Thẩm đến Hải Thành là vì muốn nghiêm túc giám sát khâu sản xuất thuốc sao?”
Thẩm Thành nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt ôn hòa nhìn Dương Tâm, nhíu mày nói: “Cô Dương có tinh thần nghề nghiệp như thế, đã phí sức nghiên cứu phát minh rồi còn hao tâm tốn sức giám sát cẩn thận khâu sản xuất hậu kỳ, làm sao tôi có thể có lý do để lười biếng được?” “Nếu như đây là là chuyện tạo phúc cho nhân loạt, tôi cũng muốn được chia một bát canh, làm một chút cống hiến, sau này người bên ngoài tán thưởng, tôi cũng được một cái danh tiếng tốt, đúng không?”
Dương Tâm nhìn thẳng vào anh ta, không hiểu gì cả.
Người ta nói con mắt là cửa số linh hồn của con người, có thể xuyên thấu qua con mắt để nhìn xuyên qua tâm tư con người, cô là nhà thôi miên hàng đầu quốc tế, vừa nhìn con mắt đối phương là lập tức có thể nắm bắt được ý nghĩ chân thực của đối phương.
Người đàn ông này có con ngươi đen như mực, giống như vũ trụ mênh mông, không thể nhìn thầy phần đáy, tuy nhiên anh ta lại tiếp nhận cô quan sát không hề có chút hoảng sợ tránh bé.
Nói cách khác anh ta cũng không có nói láo, cũng không có làm chuyện xấu để rồi sau đó hoảng sợ.
Chẳng lẽ người cầm quyền của nhà họ Thẩm không biết chuyện thuốc bị đổi?
Đương nhiên, cũng không ngoại trừ chuyện tố chất tâm lý của anh ta vô cùng mạnh mẽ, có thể gánh vác áp lực bên ngoài tạo ra.
“Anh Thẩm không hồ danh là nhà xí nghiệp lớn, tuổi còn trẻ mà được bao nhiêu người tôn trọng và tôn sùng, phần trách nhiệm cùng đảm đương này khiến người ta phải khâm phục, nghe nói lần này anh tới để thị sát, không biết tôi có thể có vinh hạnh cùng anh đi quan sát thiết bị sản xuất của nhà máy không?”
“Tất nhiên là có thể.” Thẩm Thành khẽ vuốt cằm, cười nói: “Có thể mời cô Dương đến tự mình chỉ bảo, dó là vinh dự cửa nhà máy, mời.”
Dương Tâm nhíu mày cười một tiếng, vừa mới chuẩn bị cất bước đi thì phát hiện góc áo bị đồ đệ giật hai cái, cô cười lạnh hai tiếng, sau đó mỉm cười nói với Thẩm Thành: “Đúng rồi anh Thẩm, vị này là đồ đệ của tôi, Huyền Cần.”
Ánh mắt Thẩm Thành rơi vào trên người Huyền Cần, im lặng một lúc, cười nói: “Tôi hẳn phải gọi cô ta một tiếng em vợ?”
What?
Vẻ mặt hai thầy trò tràn đầy dò xét.
Không đợi hai người hỏi gì, Thẩm Thành lại bổ sung: “Nết như tôi đoán không lầm thì cô Huyền Cần là thứ nữ của gia tộc vương thất họ Hải ở Châu Âu, tên thật của cô là Hải Cần, sau này đổi thành họ Huyền theo sư phụ Huyền Sương của cô.”
“Mà chị của cô tên là Hải Vi, rất không khéo là hiện tại chị của cô chính là chị dâu của tôi, cũng chính là mợ chủ của nhà họ Lâm, cô là em vợ của Lâm Thanh, tự nhiên cũng là em vợ của tôi.”
Vãi…
Còn có thể tính như vậy sao?
Dương Tâm híp mắt nhìn Huyền Cẩn: “Năm đó chị gái cô gả cho Lâm Thanh sai?”
Lục Gia Bách bắt chéo hai chân, ngón tay vuốt cằm, cười như không cười nói: “Trước khi có chứng cứ xác thực anh ta không tham gia chuyện này thì đừng nên kết luận vội.”
“Nhưng em đã dùng thuật thôi miên với anh ta, mà khi anh ta trả lời thì không hề có bắt kỳ bối rối gì, cũng không có dấu hiệu nói láo với em.”
Lục Gia Bách nghe vậy, đang định mở miệng nói gì đó thì điện thoại trên bàn vang lên, là số gọi từ biệt thự nhà họ Lục tới.
“Anh nghe điện thoại trước.”
Sau khi trò chuyện được kết nối, không biết đối phương nói cái gì mà vẻ mặt đẹp trai của Lục Gia Bách lập tức thay đổi, nhiệt độ không khí xung quanh người cũng giảm tới mức muốn đóng băng.
“Anh người nói cái gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT