Lục Cầu ở trong phòng làm việc nhận được một cuộc điện thoại từ nhà họ Lục, nói rằng anh sắp được làm bố.

Sau khi nhận được tin tức, anh hoàn toàn sững sờ tại chỗ.

Dương Tâm có thai?

Phi!Không đúng.

Dương Nhã có thai?

Cái nón này bị đội lên đầu, đúng là không kịp đề phòng.

Lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Dương Tâm từ bên ngoài bước vào.

“Vừa rồi nhà máy dược phẩm gọi điện cho tôi nói rằng loại thuốc này đã được đưa vào thử nghiệm lâm sàng lần thứ tư. Anh có thể bắt đầu chuẩn bị cho công việc tiếp theo được rồi. Một khi thử nghiệm thành công, nó có thể được sản xuất hàng loạt và niêm yết trên thị trường.”

Lục Gia Bách dựa vào mép bàn, kinh ngạc nhìn điện thoại trong tay, trực tiếp không để ý tới cô.

Dương Tâm nhướng mày, đi đến trước mặt anh, trêu chọc: “Tối hôm qua say quá ngã vào ôn nhu hương ở bên trong rồi hả? Có phải dư vị vô tận hay không? Đến giờ vẫn còn chưa trở lại bình thường đây này.”

Một giây sau, cô đã hồi hận.

Bởi vì người đàn ông trước mặt trực tiếp duỗi tay ôm eo cô, sau đó xoay người đè cô trên bàn làm việc.

“Còn chưa nhớ lâu sao? Bên trong còn có phòng nghỉ, nếu không anh ôm em vào, hung hăng bắt nạt em một phen cho em nhớ thật lâu?

Dương Tâm trừng mắt nhìn anh, cô cũng không đề ý đến lời mình nói mang theo tia oán trách: “Anh đừng làm thế, cửa không khóa đâu.”

Lục Gia Bách cười trầm thấp cúi xuống đôi môi hồng hào của cô mồ hai cái: “Em đang làm nũng với anh.”

Dương Tâm quay mặt đi, khàn giọng nói: “Chứng tỏ cảnh giới của em đã tiến bộ lên, còn học xong cách làm nũng với chó!”

Mẹ kiếp!

Người phụ nữ chết tiệt này, lời nói còn muốn ác độc như vậy?

“Anh ngồi dậy trước đi, chúng ta có chuyện cần nói, đừng động tay động chân.”

Anh Lục nhướng mày kiếm, không coi lời cô nói ra gì, vừa vuốt ve khuôn mặt thanh tú của cô, anh vừa cúi xuống hôn lên môi cô, không xâm nhập vào sâu, hôn lên cánh môi rồi lại vuốt ve, động tác triền miên.

Dương Tâm cũng coi như có kinh nghiệm, biết mình càng chống cự sẽ càng khơi dậy ham muốn chinh phục nguyên thủy của người đàn ông, dứt khoát nằm im, ngơ ngác nhìn lên trần nhà trang trí lộng lẫy.

“Dương Nhã đang mang thai.” Lục Gia Bách lại cười nói.

…” Sau một hồi sững sờ, Dương Tâm liếc mắt nhìn anh ta, cau mày hỏi: “Đêm đó không có biện pháp an toàn sao? Anh để cho hai tên vệ sĩ của mình để lại hạt giống trong người cô ta?”

Lục Gia Bách lạnh lùng cười: “Cho cô ta uống thuốc tránh thai, vậy mà cô ta vẫn mang thai.”

“Ừm … thuốc bị mắt công dụng hả?”

“Chắc không phải đâu. Làm sao lại có thể xảy ra loại sai sót cấp thấp này trong loại thuốc tránh thai do đội ngũ y tế hàng đầu của Lục gia phát triển? Em đoán lại đi.” Dương Tâm đảo tròn mắt, im lặng một lát mới thử nói: Dương Nhã mạo hiểm tính toán anh trong bữa tiệc sinh nhật của Thanh Thanh, hoặc là muốn mượn giống của anh để mang thai, hoặc là lúc đó cô ta đã mang thai rồi, chỉ muốn để anh ngủ với cô ta, như vậy mới hợp tình hợp lý mà đẩy đứa con hoang trong bụng cho anh.”

Lục Gia Bách vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt của cô, cười nói: “Trên đời này sợ rằng không có chuyện gì có thể làm khó được em. Đúng vậy, em đoán cũng không khác anh là mấy.”

Dương Tâm chớp chớp mắt, nhướng mày hỏi: “Vậy anh định làm gì? Hay là định im lặng ăn hết thiệt thòi này, thay người đàn ông khác nuôi dưỡng cái khối thịt trong bụng cô ta?”

“Dương Tâm …” Lục Gia Bách nhìn thẳng vào cô, nghiêm túc nói: “Anh nghỉ ngờ Minh Minh thằng bé không phải…”

Nói đến đây, anh đột nhiên ngừng lại.

Mặc dù anh luôn không chịu đối mặt với vấn đề này, nhưng bây giờ anh không thể không đối mặt với nó.

Người phụ nữ Dương Nhã kia hèn hạ đến mức cô ta có thể làm mọi thứ.

Không trừ trường hợp năm đó cô ta đoạt lấy Minh Minh từ người khác, sau đó đưa đứa trẻ vào nhà chiếm tổ của chim ác.

Dương Tâm hiểu lầm ý của anh, cho rằng anh đang nghi ngờ Minh Minh không phải người nhà họ Lục.

“Không thể nào, không phải xét nghiệm quan hệ bồ con của Minh Minh và anh là do Triệu An làm sao? Có lẽ Dương Nhã không đủ năng lực để mua chuộc Triệu An làm giả kết quả xét nghiệm đâu. Anh nghỉ ngờ Minh Minh không phải con của mình là hơi quá đáng đấy.”

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Lục Gia Bách trừng mắt nhìn cô, nghiền răng nói: “Anh nói anh nghi ngờ Minh Minh không phải do Dương Nhã sinh ra, mà là cô ta trộm từ mẹ ruột của Minh Minh.”

“Em cũng có nghỉ ngờ này.”

Sắc mặt Dương Tâm trầm xuống.

Nghiêm mặt nói: “Qua tiếp xúc với Dương Nhã trong khoảng thời gian này, em cơ bản có thể chắc canh ta người phụ nữ kia thật sự muốn giết Minh Minh, tại sao cô ta lại muốn giết Minh Minh? Ngoại trừ nguyên nhân Minh Minh không phải con của cô ta, em không thể tìm ra lý do gì khác. “

Lục Gia Bách hơi gật đầu, đột nhiên lạnh giọng, nghiền răng nghiền lợi nói: “Thằng nhóc này mấy năm nay đều ồn ào nói Dương Nhã không phải mẹ thằng bé. Anh còn tưởng rằng thằng bé không chịu được vẻ mặt tham hư vinh của người phụ nữ kia, nên mới không chịu nhận cô ta, nhưng bây giờ nghĩ lại, quả thực có gì đó kỳ lạ trong chuyện này, em có thể lấy mẫu máu của Dương Nhã không? Cho cô ta và Minh Minh xét nghiệm quan hệ huyết thống.

“Cũng không nhát định phải lầy mẫu máu.” Dương Tâm nói nhỏ: “Tóc cũng được, hoặc dịch cơ thể, nhưng em đoán anh sẽ không lấy dịch cơ thể của cô ta. Vậy dùng tóc đi. Cô ta sống ở nhà họ Lục, cái này có thể dễ dàng lầy được.”

“Được rồi, anh sẽ nhờ người giúp việc khi dọn dẹp nhà cửa thì cẩn thận tìm thử. Chắc có thể tìm thấy một vài sợi tóc trên giường hoặc trên thảm.”

Dương Tâm vươn tay đẩy ngực anh: “Chuyện đã giải quyết xong, anh dậy được không? Treo như thế này rất mệt.”

Lục Gia Bách liếc mắt nhìn cô, cười nói: “Nếu không đi vào phòng nghỉ bên trong đi, ở trên giường sẽ thoải mái hơn.”

“Khụ khụ”…

Ngoài cửa có tiếng ho khan truyền đến, Đoàn Ninh vẻ mặt xấu hỗ bị kẹt ở ngoài đó, vào không được đi cũng không xong.

“Hai người chuẩn bị lên giường tiếp tục sao? Vậy tôi sẽ chờ một lúc nữa, một giờ có đủ hay không?”

Đoạn Ninh hít sâu một hơi, kìm nén tức giận.

Anh ta cười híp mắt, nói: “Chúc mừng anh Lục vừa lên chức bố. Vừa rồi vợ chủ tịch gọi điện thoại cho bộ phận PR và yêu cầu họ chuẩn bị họp báo với phóng viên. Bà ấy sẽ tự mình ra mặt tuyên bố với bên ngoài rằng cô hai Dương đã mang thai. Đúng rồi, nhân tiện cũng tuyên bố về hôn sự của anh và cô ấy.”

Lục Gia Bạch đưa mắt nhìn Dương Tâm, thấy cô ngoài cười nhưng trong không cười, trong lòng cũng sáng tỏ.

“Cứ làm theo lời bà chủ, để bà ấy tổ chức họp báo với phóng viên, thông báo việc cô hai Dương đang mang thai.”

Nụ cười trên mặt Đoạn Ninh cứng đờ.

Không phải, tại sao điều này lại khác với những gì anh ta dự đoán vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play