Muốn làm gì?

Lê Văn Trinh ứa nước mắt nhìn anh.

Cô ấy muốn cứu Tiểu Tân, đứa trẻ tội nghiệp đã lớn lên bên mẹ nhưng chỉ có thể gọi mẹ là “dì”. “Em yêu anh nhiều năm như vậy, hao phí toàn bộ thanh xuân, cho dù là tảng đá cũng phải nóng lên chứ?”

Nói đến đây, cô ấy liền kích động, mắng anh ta: “Nhưng hóa ra anh còn lạnh lùng, nhẫn tâm hơn tảng đá.

Đã thế, em liền buông tha cho anh. Hai ngày nay là thời kỳ rụng trứng của em. Cho em đứa con, em sẽ không bao giờ quấy rầy anh nữa. “

Thực xin lỗi, Triệu An, thực sự xin lỗi.

Bây giờ em đã đến bước đường cùng, Tiểu Tân ngày đêm nguy hiểm, thằng bé vẫn còn quá nhỏ, cuộc sống của thằng bé giờ mới bắt đầu, nghiệt duyên giữa chúng ta không nên để đứa trẻ gánh chịu.

Em biết rằng anh ghét em, thậm chí anh cũng sẽ không yêu quý đứa trẻ em sinh ra, vì vậy em không định nói cho anh biết sự tồn tại của Tiểu Tân, phá hỏng cuộc hôn nhân viên mãn giữa anh và cô Phó Hãy cho em một đứa trẻ, để máu cuống rốn của đứa trẻ sơ sinh cứu anh trai nó, cứu đứa trẻ đã bất hạnh sinh ra bởi sự kết hợp tội lỗi.

Đường gân xanh trên trán Triệu An nỗi lên, anh ta cắn chặt răng, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo hết mức có thể.

“Lê Văn Trinh, trước đây tôi chỉ nghĩ cô khó chơi, nhưng bây giờ tôi thấy cô thật thắp hèn, cô khao khát đến vậy sao? Nóng lòng trèo lên giường tôi để cho tôi chơi cô sao? Cả người tôi cảm thấy buồn nôn, buồn nôn cô biết không? Tôi thà chết cũng sẽ không chạm vào cô đâu, cút đi.”

Phải đau thấu tâm can cỡ nào khi bị người đàn ông mình yêu thương làm cho nhục nhã như vậy?

Lê Văn Trinh không biết, vì cô ấy đã bắt chấp trái tim đau đớn như bị dao cứa của mình rồi, điều duy nhất trong đầu cô ấy bây giờ là cứu Tiểu Tân, cứu lầy con cô ấy.

“Oán giận đi, sau đêm nay, em sẽ hoàn toàn biến mắt khỏi thế giới của anh, một thành phố, một đứa trẻ, có thể ở bên em suốt quãng đời còn lại.”

Triệu An đưa tay tìm chiếc cốc trên bàn, hung hăng ném vào trán cô ấy.

“Cút đi, mời cô tùy tiện đi trên đường tìm đàn ông, đừng phá hỏng ông đây.”

“Bang” một tiếng trầm đục Lê Văn Trinh không né tránh, trơ mắt nhìn tách trà sứ đập vào trán mình.

Người đàn ông tức giận ra đòn dữ dội, sức mạnh của anh ta vượt quá khả năng chịu đựng của máu thịt.

Tầm mắt cô ấy mờ đi, vệt cà phê lăn dài kèm theo máu đỏ tươi, hai mắt mơ hồ.

Lê Văn Trinh nhẹ nhàng nở nụ cười, cười cười, nước mắt mãnh liệt tuôn rơi.

Cô ấy luôn biết rằng người đàn ông này chán ghét cô ấy, nhưng không ngờ anh ta lại hận đến như vậy.

Cũng may là cô ấy còn lý trí, không nói ra thân thế của Tiểu Tân, nếu không, ngay cả con của cô ấy cũng sẽ bị anh ta chán ghét và ghê tởm. “Thực xin lỗi, ngoại trừ đứa trẻ, đời này em không còn hy vọng nào khác. Hãy vì em yêu anh nhiều năm như vậy, anh tặng cho em một hạt giống, bén rễ nảy mầm, đơm hoa kết trái. Để cho thấy một ánh sáng trong sự vô vọng, nâng đỡ em vượt qua cuộc đời dài dằng dặc mà cô đơn này. “

Triệu An kinh ngạc nhìn máu chảy lộp bộp trên trán cô ấy, cảm thấy một mảnh hoang vắng.

Đã vậy rồi, tại sao cô ấy vẫn không chịu buông tay?

Cô ấy có biết rằng chấp niệm của cô ấy sẽ giết chết cô ấy không??

“Kết hợp trong thời kỳ rụng trứng không nhát định sẽ có thai. Cô cho tôi thuốc giải, tôi đến phòng thí nghiệm của cô, cô lấy một ít t*ng trùng ra khỏi cơ thẻ tôi, sau đó làm thụ tinh ống nghiệm, khả năng thụ thai sẽ cao hơn.”

Lê Văn Trinh cười bi thương: “Đồng ý cho em một đứa con, nhưng lại không muốn chạm vào tôi. Xem ra trong mắt anh em thực sự còn không bằng một đống rác rưởi, Triệu An, em cho anh thuốc giải, anh sẽ thành thật đi cùng em đến phòng thí nghiệm sao? Đứa trẻ ba tuổi còn không tin anh, huống chỉ là người lớn như em? “

Triệu An chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Anh ta đã cố gắng hết sức rồi. Người phụ nữ này cô chấp không nói, nếu thực sự chọc phải cái sọt lớn, anh ta có thể làm gì khác ngoài việc đối mặt với cô ấy đây?

Lê Văn Trinh cởi váy dài trên người mình, cúi người dựa vào trong ngực Triệu An, đầu ngón tay thon dài mảnh khảnh bắt đầu lang thang trên ngực anh ta.

Theo động tác của cô ấy, từng chiếc cúc áo sơ mi của anh ta lần lượt được cởi ra, lộ ra vùng da thịt màu đồng khỏe mạnh.

“Anh đã nhắc nhở em, chờ sau khi anh muốn em, em lại lấy một ít t*ng trùng, nếu sau bảy ngày trứng thụ tỉnh không thành công, em sẽ dùng tỉnh trùng của anh để thụ tỉnh ống nghiệm nhân tạo, Triệu An, đứa trẻ này em đã định là phải có, đêm nay anh phải đưa nó cho em. “

Triệu An mở mắt ra nhìn cô, sự thanh tỉnh trong mắt dần thu lại, thay vào đó càng lúc càng nhiều sóng tình mãnh liệt.

Anh ta đang trên bờ vực mắt kiểm soát.

“Cô có chắc là muốn làm chuyện này không? Tôi là con rễ của nhà họ Phó ở Kyoto. Nếu làm cô lớn bụng rồi, tôi chỉ có thể từ chối việc kết hôn với nhà họ Phó. Đến lúc đó, cô không sợ nhà họ Phó trả thù cô, trả thù nhà họ Lê sao?”

Lê Văn Trinh kinh ngạc nhìn anh ta: “Anh nói như vậy là có ý gì?”

“Không có gì.” Triệu An mạnh mẽ vươn tay gạt đồ vật trên bàn xuống, sau đó cúi người đè cô lên: “Nếu đây là điều cô muốn, tôi chiều ý cô.”

Nói xong, anh ta bắt đầu động.

Người nói chuyện chính là mẹ của Triệu An, bà ta và chồng đang uống cà phê ở phòng bên cạnh thì nghe người phục vụ tình cờ nói rằng Triệu An gặp gỡ một người phụ nữ lạ mặt ở phòng bên cạnh.

Vốn dĩ bon họ đến xem vì tò mò, nhưng bọn họ không ngờ ở ngay cửa ra vào đã nghe thấy âm thanh làm bọn họ phải đỏ mặt.

Đều là người từng trải, làm sao có thể không biết bên trong đang diễn tiết mục kích tỉnh gì.

Mẹ Triệu lo lắng rằng con trai mình sẽ phạm phải sai lầm lớn, đặc tội với nhà họ Phó ở Kyoto, liền bất chấp xông vào.

Mà những gì ở trước mắt bà ta, cũng không khác những điều bà ta ở bên ngoài phỏng đoán là bao.

Triệu An thong thả đứng lên, cởi trần nhìn người mẹ đang đây lửa giận cách đó không xa, nhàn nhạt nói: “Mẹ cũng coi như là bà chủ một gia tộc đức cao vọng trọng của Hải Thành, trước khi vào cửa không biết gõ cửa sao? Đụng phải con trai mình cùng phụ nữ hoan ái, lẽ ra nên lặng lẽ lùi ra ngoài thay vì xúc động xông vào như vậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play