Nhân viên phục vụ vứt Dương Tâm lên sô pha, quay người đi vào phòng vệ sinh.
Vừa đi được hai bước, một lưỡi dao đã thò ra từ sau lưng, áp lên cổ anh ta.
“Đừng động đậy, nếu không anh sẽ mắt mạng đó.”
Nhân viên nọ run rẩy, run giọng nói: “Tôi, tôi cũng chỉ là làm theo lời người ta thôi, tục ngữ đã nói, oan có đầu nợ có chủ, nếu cô muốn tính sổ thì phải tìm người thuê chúng tôi mà tính ấy.”
Dương Tâm nhướn mày mà cười, lưỡi dao lại hướng lên một chút, bỗng chốc máu tươi chảy dọc cán dao.
Vì đau nên nhân viên nọ bắt giác kêu lên, bị Dương Tâm dừng một đống giấy vệ sinh nhét cho im.
“Nói đi, người ban nấy dặn cậu làm gì cơ?”
“Chuyện này….”
“Không nói hả?” Dương Tâm cười khẽ: “Vậy là chọn cái chết rồi, được, tôi tác thành cho cậu.”
Nói xong, lưỡi dao lại đâm vào, máu chảy ra càng nhanh hơn.
Nhân viên nọ mở to mắt, miệng bị bịt lại, chỉ có thể phát ra tiếng kêu ư ư.
Dương Tâm cố ý phớt lờ sự sợ hãi của cậu ta, như cười như không: “Vẫn không chịu nói hả? Được, vậy tôi đâm vào sâu thêm chút nữa, chốc nữa nhỡ có đứt mắt cổ thì thần tiên cũng không cứu nổi cậu đâu nhé.
Vừa nói, lưỡi dao lại cắm sâu thêm một chút.
*Ư ư ư…” Nhân viên nọ sợ tới nỗi chảy cả nước mắt, giơ tay rút chỗ giấy trong miệng ra.
*Tôi nói, tôi nói là được, đừng làm thế nữa.”
Dương Tâm cười: NO) cũng đúng, miệng bị bịt lại, không nói chuyện được, xin lỗi nhé.”
…” Nhân viên nọ quỳ thẳng xuống, khóc lóc: “Cô tổ ơi, đừng trêu tôi thế, tôi nói thẳng được chưa, người đó muốn chúng tôi bắt cóc cô, còn về việc muốn làm gì thì tôi không biết thật…”
Cậu ta còn chưa nói hết, Dương Tâm đã dùng cán dao đập cho cậu ta ngắt đi.
Cô rút điện thoại ra khỏi túi, bắm số gọi cho Lục Gia Bách.
Vẫn chưa gọi được, trong đó vang lên tiếng “Số máy bạn gọi không tồn tại.”
Rất rõ ràng, tên đó đã tiến hành cài bảo mật cho số điện thoại, để cho các số lạ không gọi được cho mình.
“Được thôi, không gọi được cho anh, chốc nữa bị người ta tính kế thì đừng có trách tôi không báo tin cho anh.”
Tuy nói thế nhưng cô vẫn gọi điện thoại cho Dương Tuỳ Ý.
“Bạch Trác đi tới phòng 501 tầng mười sáu, chắc là đi tính số với Lục Gia Bách, khoan hãy ra tay, đợi sau khi ông ta ra khỏi phòng 501 thì hãng dẫn ông ta ra khỏi khách sạn, hiểu chưa?”
“Chỉ cần dẫn ra khỏi khách sạn thôi? Cần ông đây xử lí ông ta, sau đó xử ông ta mà thần không biết quỷ không hay không?”
“Dương, Tuỳ, Ý….”
“Được được, nghe mẹ hết, nghe là được chứ gì…”
Cúp điện thoại xong, Dương Tâm cũng không vội rời đi mà ở trong phòng đợi thêm mười phút, nhận được tin nhắn của Dương Tuỳ Ý.
“Bạch Trác đã hạ gục Lục Gia Bách rồi, sau đó cho anh ta uống xuân dược, tiếp theo đó nhắn tin cho.
Dương Nhã, bảo cô ta mau chóng qua đó hưởng dụng Lục cấu, con có thể tra được từng đó thôi, bây giờ con ra tay dẫn Bạch Trác ra khỏi khách sạn, mẹ đi phòng 501 để xem cảnh giường chiếu đi, nhớ phải chụp cảnh giường chiếu, để sau đó còn uy hiếp Lục diêm vương, xử lão ta một trận.”
“GiiL..ˆ Dương Tâm vứt điện thoại, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Bây giờ cô đang ở tầng mười sáu, từ phòng 511 tới 301 cũng chỉ cách một đoạn hành lang nhỏ.
Đẩy cửa phòng ra, bên trong là một mùi hương kì quặc ập vào mặt, toàn là mùi thuốc kích dục.
Mẹ kiếp, Lục Gia Bách đắc tội Bạch Trác ở đâu thế?
Tên già đó dùng thuốc xuân mạnh tới nỗi này để chào đón anh ta.
Nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, cô bắt lực đỡ trán.
Mẹ nó chứ, sao cô lại có ảo giác như kiểu thỏ trắng chủ động tới tìm chó điên thế nhỉ?
Nhưng chỉ cần lý trí chút thôi, cô biết rằng mình không nên tới gần, đàn ông đang lên cơn nguy hiểm lắm, mắt kiểm soát thì không chỉ gói gọn trong chữ nguy hiểm thôi đâu.
Thuốc mạnh thế này, chắc là bây giờ anh ta đã mắt hết lý trí, biến thành một con dã thú, chỉ biết tới bản năng nguyên thuỷ.
Chốc nữa Dương Nhã qua đây, có thể trở thành thuốc giải mạnh nhất của anh ta, hay là….
Trong đầu vừa mới xuất hiện một ý nghĩ đã bị cô đánh tan…
Người đàn ông này bị thế này nói cho cùng cũng là do cô.
Anh ta tin tưởng cô, cho nên mới không chút phòng bị nào để tới đây, cuối cùng lại xảy ra chuyện, cô sao có thể đứng im mặc kệ?
Vả lại, chỉ cần nghĩ tới tên này bị Dương Nhã làm nhục, cô lại thấy rất khó chịu.
BG:OC GỌC Sổ Tiếng giày cao gót bên ngoài vang lên, Dương Tâm khẽ kêu không ổn rồi, cô không ngờ cô ta lại tới nhanh thế.
Xem ra cô ta đang rất sốt ruột muốn trèo lên giường của Lục Gia Bách rồi.
Cô nhanh chóng trốn đằng sau tủ đựng đồ đằng cạnh.
“Cạch.”
Cửa bị mở ra, người đi vào quả thực là Dương Nhã.
Qua ánh sáng mờ trong phòng, cô có thể nhìn thấy niềm vui trên mặt Dương Nhã.
Ngay sau đó, thế mà cô ta không nói gì nhiều, cởi thắt lưng ra luôn.
Cô ta vừa cởi lễ phục trên người ra, vừa nhìn Lục Gia Bách từ bên trên, cười dữ tợn: “Bảy năm trước đã bỏ lỡ, đêm nay chắc chắn sẽ không thế nữa, tôi chắc chắn sẽ khiến anh trở thành người đàn ông của tôi, chắc chắn.”
Dương Tâm ngắn ra.
Thế nào là “bảy năm trước đã bỏ lỡ”?
Dường như trong lời của người phụ nữ này có tin tức nào đó.
Nhưng cô không kịp nghĩ nhiều, vì Dương Tâm đã bò lên giường, bắt đầu cởi nút áo của Lục Gia Bách.
Má, định chơi luôn hả?
Nếu cô còn không ra tay nữa, chắc chắn đêm nay Lục Gia Bách sẽ bị ăn sạch cho xem.
Quả nhiên, phụ nữ nhịn lâu giờ như hỗ dữ.
“Ai đó…”
Dương Nhã quay người, nhìn thầy Dương Tâm, cô ta ngơ ngắn.
“Dương..”
Còn chưa kịp mở lời, Dương Tâm đã giơ ngón tay lên với cô ta, môi đỏ nhếch lên, dường như cười như không: “Nhìn vào mắt tôi đi, nhìn thật kĩ vào, sau đó quên hết mọi thứ ban nãy đi.”
Đồng tử của Dương Nhã dần dần dãn ra, dần dần mắt đi tiêu cự.
Cô ta ngơ ngắn nhìn cô, dường như một con rối, hai mắt như cái động, biểu cảm đơ cứng, cả người rơi vào một trạng thái kì lạ.
Nhân lúc này, Dương Tâm móc dao ra, không nói nhiều mà đâm vào đùi Lục Gia Bách một cái.
“Am Tiếng kêu vang lên.
Ngay sau đó, Lục Gia Bách tỉnh lại từ trong cơn hôn mê.
Sau chốc lát mơ màng, anh ta cuối cùng cũng lấy lại được ý thức, nhìn xung quanh.
Nhìn thấy Dương Tâm, anh ta thở phào một hơi.
Ánh mắt dời sang người Dương Nhã đang đứng bần thần, đồng tử mắt anh ta hơi co lại. .
ngôn tình tổng tài“Anh… đã chạm vào cô ta sao?”
Dương Tâm trợn mắt, rút dao ra.
Chiêu này có tác dụng thật, không tốn sức chút nào, đâm một cái tỉnh cả người.
“Suyt.”
Tiếng hít lạnh vang lên, anh Lục nhìn cái đùi chảy máu ròng ròng của mình, khoé miệng co rút dữ tợn.
“Em đâm tôi một nhát hả?”